Thật ra Cố Hoài Thượng cũng ra vẻ chút thôi, lại nhỏ tiếng nói: “Bạch Thanh à, Mã Bảo Trung sắp thăng chức rồi, thư tình của ông ta cô xem thì xem thôi, chúng ta không rêu rao nhé, ông ta mời tôi đến nhà ông ta làm khách nữa kìa, mọi người đều là nhân vật m.á.u mặt, lỡ như ông ta tức giận tìm người báo thù chúng ta thì sao, chúng ta dân thị thành nhỏ bé, không chọc nổi người ta, đúng chứ?”
So với Sở Xuân Đình, biết cách giám định văn vật còn có hiện vật trong tay thì sẽ có địa vị xã hội.
Một khi Mã Bảo Trung lên làm viện trưởng của Viện Di tích Văn hóa, thân là đại biểu chính quyền địa phương, ông ta cũng sẽ sở hữu địa vị xã hội như Sở Xuân Đình, ngày nay, tiền quan trọng, nhưng quyền lực và địa vị xã hội cũng quan trọng y hệt.
Người có địa vị xã hội cao, người bình thường không dám đắc tội.
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Yên tâm đi, cháu cũng chỉ đọc cho đã ghiền thôi, không nói lung tung đâu.”
“Cô không mang đi chứ, đây là báu vật của tôi, không cho ai hết.” Cố Hoài Thượng lại nói.
Lâm Bạch Thanh móc túi: “Mấy cái thư của trẻ con, cháu lấy làm gì chứ, hay là chú lục soát đi.”
Cố Hoài Thượng cười xua tay: “Đùa thôi, đùa thôi.”
Lục Uẩn ở trong bếp thấy Lâm Bạch Thanh muốn đi, vội nói: “Bạch Thanh đừng đi, thím đang chặt ngỗng nướng cho cháu này.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Không cần đâu ạ, thím để lại bán đi.”
“Công thức này là do cháu phối mà, cháu phải lấy một con về!” Lục Uẩn nói, đã buộc xong ngỗng nướng xách ra, một con ngỗng nướng cực kỳ béo ú, Lâm Bạch Thanh suýt xách không nổi bằng một tay.
“Nếu vẫn muốn ăn cháu cứ đến, ngày nào thím cũng nấu, lúc nào cũng có.” Lục Uẩn cười nói.
Xách một con ngỗng nướng vừa béo vừa to ra khỏi nhà Cố Hoài Thượng, phải lên xe điện, chắc sẽ cọ vào mọi người dính dầu đầy người, Lâm Bạch Thanh cũng chơi sang một chuyến, gọi một chiếc taxi.
Đến đầu ngõ thì thấy vậy mà Liễu Phong đích thân đến, đang chỉ huy người ráp cổng hậu viện cho cô.
Lâm Bạch Thanh tiến lên chào hỏi: “Giám đốc Liễu, lâu quá không gặp, dạo này khí sắc ông không tệ.”
Liễu Phong quay đầu thấy Lâm Bạch Thanh, nói: “Con nhà tôi cũng đủ tháng rồi, nên châm cứu, kim châm…”
Đây là một kim chủ lớn tu sửa ra dược đường, đương nhiên phải nói thật, Lâm Bạch Thanh nói: “Tôi đã có kim châm rồi, đến khi ấy một tuần một lần, tôi đích thân đến tận nhà châm cứu cho vợ ông.”
“Bộ kim châm, tự cô sở hữu?” Trong giọng điệu của Liễu Phong có sự kinh ngạc không thể kìm nén.
Chuyện này không thể thừa nhận được, Lâm Bạch Thanh nói: “Là tôi mượn.”
Nếu không phải là Liễu Phong — Mối quan hệ có qua có lại, đến Bảo Tế Đường mượn kim châm lại không mượn được, ông ta cũng không hiểu ý nghĩa của kim châm, nhưng đã mấy tháng rồi, ông ta tìm rất nhiều mối quan hệ cũng không có được kim châm mà Lâm Bạch Thanh lại có.
Vậy cũng chứng tỏ tiểu phúc tinh nhà họ có thể thuận lợi chào đời, ông ta có thể không kích động sao?
Liễu Phong gật đầu liên tục, lại nói: “Sắp khai trương rồi, cần lãnh đạo nào đến cổ vũ, tôi mời cho.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Chúng tôi chỉ là một phòng khám kinh doanh nhỏ lẻ, không mời lãnh đạo.”
Liễu Phong nói: “Không phải vấn đề lớn nhỏ. Cô còn trẻ, quá non nớt, đủ mọi hạng người du đãng ở thành phố Đông Hải thấy cô mới mở tiệm khai trương, chắc chắn muốn đến tống chút tiền, biết tại sao mọi người khai trương đều muốn mời lãnh đạo đến cắt băng khánh thành không, chính là vì ngăn chặn băng đảng côn đồ, để họ ít đến kiếm chuyện.”
Lâm Bạch Thanh nhớ ra kiếp trước Cố Vệ Quốc cũng từng nói vậy.
Anh ta từng ra chiến trường, bản thân có một nhóm đàn em côn đồ, đương nhiên Linh Đan Đường chưa từng bị xúi quẩy.
Nhưng hiện tại thì khác, cô không có gốc rễ gì, còn trẻ tuổi, nếu không có vị lãnh đạo nào đứng trên sân khấu, nói không chừng bang côn đồ kia thật sự cách dăm ba hôm lại đến cửa thu phí bảo kê, hoặc là giả làm bệnh nhân đến vòi tiền, rắc rối vô tận.
Lâm Bạch Thanh gật đầu thật mạnh: “Vậy thì phiền giám đốc Liễu nhọc lòng rồi, tiện thể ông cũng tính các khoản trùng tu lại, tôi không thể hứa bao giờ có thể trả hết nhưng chắc chắn sẽ cố gắng trả hết nhanh nhất.”
Ngay từ đầu Liễu Phong đã không nghĩ đến chuyện lấy phí trùng tu rồi, sau này cũng không lấy.
Nhưng giao du giữa người với người quý ở thành tính, tri ân, mà Lâm Bạch Thanh tuy nhỏ nhưng lại là một cô gái tri ân.
Ông ta nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi mời cục trưởng Cục y tế thành phố chúng ta đến nhé, mặt mũi vẫn được.”