Lâm Bạch Thanh đã nói rồi, mình đã tìm đúng người.
Cô ung dung thản nhiên, còn nói: “Chú Hoài Thượng chú nói thế này là không đúng, cháu nghe nói năm đó tình hình nhà họ Thẩm cực kỳ kém, tình hình nhà Mã Bảo Trung thì rất tốt, sao lại theo đuổi con gái nhà thuộc “địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu” chứ?”
Cố Hoài Thượng nói: “Cô thế này là không hiểu rồi, “địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu” tuy kém, nhưng trong tay có đồ tốt. Ông ta và tôi đều là kẻ mê văn vật, có lẽ là vừa ý đồ trong nhà người ta rồi. Hơn nữa, năm đó ông ta mắc căn bệnh quái lạ nào đó, phải ăn hàm tu thảo mới khỏe được, ăn nhiều hàm tu thảo thì trong miệng sẽ luôn có mùi hôi chua, không hẹn hò với “địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu” thì con gái gia đình tốt có ai thèm để ý tới ông ta.”
“Nhưng bây giờ ông ta là phó viện trưởng Viện Di tích Văn hóa rồi, chứng minh tất cả đều là đáng giá.” Lâm Bạch Thanh nói.
Cố Hoài Thượng nói: “Đàn ông vẫn phải tự lực phấn đấu giống như Ngao Cương, loại bám váy đàn bà thì có gì đáng nói.”
Cho nên đàn ông nào có cái gọi là si tình, sống chết không rời.
Mã Bảo Trung là một tên cặn bã phát tán thư tình, đâu đâu cũng trêu ghẹo các cô gái, chẳng những từng viết cho Thẩm Khánh Hà mà cũng từng viết cho mẹ của cô là Thẩm Khánh Nghi.
Nhưng chỉ số thông minh của Thẩm Khánh Nghi cao như vậy, sao lại thích ông ta chứ?
Hơn nữa nghe năm đó Mã Bảo Trung còn có bệnh, trong miệng có mùi khác thường, các cô gái khác cũng không ưng ông ta. Cũng chỉ có tự ti như Thẩm Khánh Hà mới có thể ở với ông ta, lại còn tin tưởng ông ta là chân ái của mình.
“Chú Hoài Thượng, chú có thư tình Mã Bảo Trung viết thật à?” Lâm Bạch Thanh cười nói: “Dù thế nào cháu cũng không tin.”
“Sao không tin được cơ chứ, mới đi học ông ta đã viết thư tình, vừa tan học là sẽ chạy sau m.ô.n.g mấy bạn nữ, tôi đã tìm được rất nhiều bức rồi, vẫn đang cất trữ đây, tới nhà tôi, tôi lấy cho cô xem.” Cố Hoài Thượng hào phóng nói.
Nghe nói chỉ cần là giáo viên thì sẽ thích thu thập thư tình các học sinh viết, còn thích tích trữ. Sau đó chờ học sinh trưởng thành sẽ lôi ra để chê cười bọn họ. Xem ra Cố Hoài Thượng thật sự có thư tình của Mã Bảo Trung, nhưng chỉ mong có thể tìm được bức thư ông ta ghi cho Thẩm Khánh Nghi.
Lâm Bạch Thanh nói: “Vừa khéo cháu đã chuẩn bị cho ông Năm một phần thuốc hồi sức, vậy cháu sẽ qua!”
“Mau qua mau qua, thím Lục của cô đang làm vịt quay, đúng lúc ăn ngay cho nóng.” Cố Hoài Thượng nói.
Đến tận đây, Lâm Bạch Thanh đã hiểu rõ rồi, người mật báo chính là Mã Bảo Trung. Bởi vì chỉ có người ngày ngày theo đuổi các bạn nữ, viết thư tình gửi tứ tung mới có thể quan sát được giao dịch bí mật. Mà vào năm đó, cử báo sẽ có thưởng, có lẽ là phiếu lương thực năm ký, có lẽ là phiếu thịt hai ký rưỡi. Vì vậy mọi người rất ưa thích báo cáo, vạch trần lẫn nhau.
Về Thẩm Khánh Nghi và Sở Thanh Đồ, đó là một khởi đầu vận mệnh bi thảm, bởi vì mật báo mà họ chạy gấp đến biên cương. Còn Mã Bảo Trung, rất có thể chỉ là lợi ích ít ỏi là năm kí lương thực, hoặc là hai kí rưỡi thịt. Có lẽ Liễu Liên Chi không biết rõ tình hình, dù sao người mật báo cũng che giấu rất kín. Họ âm thầm b.ắ.n tên trong tối, người ngoài sáng sẽ bị thương, nhưng rất khó biết là bọn họ.
Song, theo bản năng cô không thuận mắt với nhân phẩm của Mã Bảo Trung, cho nên mới chán ghét Thẩm Khánh Hà đủ điều, không thuận mắt.
Nghe nói Mã Bảo Trung sắp sửa thăng nhiệm viện trưởng Viện Di tích Văn hóa rồi. Vậy ông ta g.i.ế.c Thẩm Khánh Hà bằng thuốc độc có phải là vì lấy đi văn vật nhà họ Thẩm hiện có, kế thừa tất cả tài sản của Thẩm Khánh Hà, đồng thời từ nay về sau thăng quan phát tài, vợ chết, mở ra mùa xuân thứ hai của đời người cho bản thân. Nhưng đáng tiếc có Lâm Bạch Thanh ở đây, đời này ông ta sẽ không thể đạt được mong muốn rồi.
…
Chuẩn bị một phần thuốc hồi sức, lên xe buýt, Lâm Bạch Thanh đi thẳng đến nhà Cố Hoài Thượng, chuẩn bị đi xem thư tình của Mã Bảo Trung.
Mà bây giờ, gần như chân tướng sự việc đã rõ ràng, cô cũng tìm hiểu được kha khá về một kỳ nhân như Liễu Liên Chi rồi.
Lâm Bạch Thanh lo lắng, cô cũng nên chính thức liên lạc với bà ngoại rồi!