Lâm Bạch Thanh di chuyển chiếc ghế đến bên giường, ra hiệu cho Sở Xuân Đình trở mình nằm thẳng, chậm rãi lật tờ tạp chí, cố ý nói: “Trong tạp chí này có một bà cụ, tôi thấy bà ấy rất hòa nhã dễ gần. Bà ấy tên là Liễu Liên Chi, ông Sở, ông có biết bà ấy không?”
Sở Xuân Đình nhớ tới cuốn tạp chí bị ông ta cướp đi, không ở trong tay Lâm Bạch Thanh, ông ta chợt quay đầu nhìn lại, thấy trên tay cô không có cuốn tạp chí nào.
Cho nên vừa nãy là cô cố ý nói vậy, nhưng điều đó cũng có nghĩa là, một người thông minh như cô đã biết tất cả mọi thứ.
Ông cụ từ từ nhắm mắt lại, vô cùng xấu hổ, không đất dung thân.
Ông ta đã vô số lần tưởng tượng sẽ như thế nào khi gặp cháu trai hoặc cháu gái của mình.
Ông ta nghĩ mình sẽ bỏ hết tật xấu, thậm chí ông ta còn lén nhớ lại khi Cố Minh đối mặt với trẻ con thì cười như thế nào, nửa đêm không biết xấu hổ mà học cách đối xử với trẻ con.
Ông ta sẽ cho anh (cô) tất cả những kho báu mà ông ta có thể tìm thấy trên đời để bù đắp món nợ mà ông ta nợ con trai mình.
Khi ông ta nghĩ rằng Lâm Bạch Thanh có thể là cháu gái của mình, ông ta thậm chí còn nghĩ hết rồi, không phải chỉ là một chiếc sừng tê giác thôi sao, cho cô, ông ta sẽ cho cô bất cứ thứ gì mà cô muốn, không cần bất kỳ điều kiện nào.
Nhưng ông ta không ngờ rằng đó sẽ là một cảnh tượng như vậy.
Cô không hổ là cháu gái của ông, tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng khí thể kia của cô cũng khiến ông ta phải sợ ba phần.
Đúng vậy, mặc dù biên cương vẫn chưa truyền tới kết luận chắc chắn.
Nhưng sau khi nghe Cố Bồi nói về Quân đoàn Xây dựng, Lâm Bạch Thanh đã hiểu ra mọi chuyện.
Một người thông minh như Sở Xuân Đình, ông ta thực sự đã suy luận ra cha của cô là Sở Thanh Đồ, mẹ của cô là Thẩm Khánh Nghi.
Thật may mắn, Lâm Bạch Thanh có bà ngoại có chỉ số thông minh cao, bà nội vô cùng ưu tú, đồng thời còn có một người mẹ cực kỳ thông minh xuất chúng.
Có lẽ là vì bà nội, bà ngoại và mẹ ruột của cô đều có gen rất tốt, được truyền từ đời này sang đời khác nên cô mới có thiên phú hơn người về trung y.
Đúng rồi, còn có một ông già xấu xa đang ở trước mặt cô này nữa, chính là ông nội của cô.
Mấy ngày nay ông ta đột nhiên trở nên buồn rầu ủ rũ, không phải là bởi vì phát hiện cô là đứa trẻ của nhà kẻ thù.
Mà là bởi vì ông ta phát hiện sự thật còn đáng sợ hơn thế này, cô là đứa con gái do con trai của ông ta cùng con gái nhà kẻ thù sinh ra.
Sở Xuân Đình vốn thật sự không biết, hoặc là một người quật cường như ông ta, không tin đứa con dưới sự khống chế mạnh mẽ của mình sẽ yêu đương với con gái nhà họ Thẩm: gia đình đã khiến ông ta không thể đi đến bờ bên kia, thậm chí còn khiến ông ta suýt bị đội trị an bắt giữ.
Cũng không ngờ họ có thể tìm ra sơ hở trong hoàn cảnh áp lực cao như vậy, lại còn quang minh chính đại mà ở bên nhau.
Còn đứa bé, ông ta vẫn luôn đứng ở phía Sở Thanh Đồ mà tìm kiếm, người con gái mà ông ta tìm được chỉ là tên giả, cho nên ông ta không tìm thấy.
Liễu Liên Chi đứng ở phía con gái mà tìm kiếm, người đàn ông mà bà ấy tìm thấy cũng là thông tin sai sự thật.
Họ giống như bị giam lại không được rời đi, nhiều năm rồi vẫn đứng yên tại chỗ.
Nhưng đây cũng chính xác là sự thông minh của hai đứa trẻ.
Lúc đó họ không thể có tiếp xúc với nhau, bởi vì nhà họ Thẩm có quan hệ với bờ bên kia, bọn họ còn có hồ sơ khi giao dịch bị bắt quả tang, một khi hai nhà tiếp xúc với nhau sẽ bị tiểu tướng cho là đồng lõa với bờ bên kia, sẽ bị phê bình, bị chỉnh đốn, bị đánh đập.
Bọn họ muốn ở cùng nhau, lại không muốn liên lụy người nhà, ở thành phố Đông Hải là không thể nào.
Nhưng ở biên cương thì khác, vì ở đó trừ những thanh niên trí thức ra, còn lại đều là phần tử xấu, những phần tử xấu thành đàn kết đội với nhau, nhiều vô số kể, danh tiếng thì cái này cao hơn cái khác, tội phạm phải thì người này nặng hơn người khác.
Nơi có nhiều phần tử xấu thì họ sẽ không chói mắt nữa, hơn nữa nơi đó còn cần sức, họ có năng lực thì sẽ được đề bạt, trọng dụng.
Chỉ cần không gây sự, không phạm tội, cẩn trọng hơn thì có thể quang minh chính đại làm vợ chồng, ở bên nhau.
Trên thực tế, Thẩm Khánh Nghi là người đầu tiên đến biên cương để cải tạo lao động, sau đó là Sở Thanh Đồ.
Chính Thẩm Khánh Nghi là người đã lên kế hoạch cho mọi thứ trước khi rời đi.
Sở Xuân Đình nhớ rằng khi con trai ra đi, anh ta nói: “Hỗn loạn là quá khứ, trắng xanh (Thanh Bạch) là ngày mai. Có lẽ chúng ta xa nhau là một lối thoát, tại sao con cần phải buồn?”
Trắng xanh, trắng trắng xanh xanh, giống như bầu trời xanh ở biên cương, đó là lối thoát và ngày mai của ông ấy!