Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Người đàn ông cầm cốc lên, phát hiện trong đó không có nước, liền cầm cốc trà của Lâm Bạch Thanh lên, uống một ngụm lớn, sau đó ho dữ dội, ho xong đang định nói gì đó thì Lâm Bạch Thanh lại cúi người, đầu lưỡi cô l.i.ế.m môi của anh, đầu lưỡi của anh rất khô ráo, Lâm Bạch Thanh khẽ liếm, l.i.ế.m đến mức là anh không tự chủ được mà hé mở môi, sau đó ngậm vào.

Đột nhiên, sau đầu cô bị bàn tay to lớn của anh giữ lấy làm cô không tự chủ được mà đập vào anh, răng cô va vào răng anh, trán cô va vào trán anh, rầm một tiếng, mũi cô cũng không biết đã chạm vào nơi nào của anh, trong nháy mắt tia lửa lập tức b.ắ.n tung tóe khắp nơi, Lâm Bạch Thanh chỉ cảm thấy mũi đau nhói, chảy cả nước mắt.

Vừa nãy Cố Bồi còn muốn mượn công lao mà ra oai, định hôn xong mới nói, bây giờ anh lập tức hoảng hốt, muốn lấy giấy lau cho cô nhưng suýt chút nữa làm đổ cốc, tay chân anh luống cuống, miệng không ngừng nói: “Anh xin lỗi!”

Lâm Bạch Thanh vội vàng nói: “Không sao, em không đau, không đau chút nào.”

Cô nói không đau nhưng nước mắt vẫn từ trong hốc mắt chảy ra ngoài không ngừng, làn da trắng như tuyết đã đỏ bừng, cô khóc rồi!

Điều này khiến Cố Bồi hốt hoảng, bất an, lúng túng, anh giống như một đứa trẻ mắc lỗi không biết phải làm sao.

Lâm Bạch Thanh bịt mũi mãi cho đến khi hết đau mới buông tay ra, cô tinh nghịch chớp chớp mắt, hỏi: “Vừa rồi có phải anh rất căng thẳng không?”

“Hình như anh làm em bị thương rồi.” Giọng nói của Cố Bồi tràn đầy ý xin lỗi.

Lâm Bạch Thanh nói: “Thật sự không đau, không có việc gì.” Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Miệng của anh rất ngọt.”

Cố Bồi đang trên bờ vực sụp đổ lập tức hóa đá, trợn mắt há mồm, giống như bị sét đánh.

Nếu như cô yên lặng thì cô chính là một cô dịu dàng ít nói, luôn khiến Cố Bồi nhớ về những bài thơ cổ mà cha anh đã dạy anh học thuộc lòng khi còn nhỏ, nhưng đột nhiên cô nghịch ngợm, với làn da trắng như tuyết và đôi mắt tinh ranh thì cô lại là một cô gái đầy tinh nghịch.

Cố Bồi chỉ muốn hôn cô, nhưng không hiểu sao lại làm cô bị thương.

Hình như môi cô bị anh làm trầy da, nhanh chóng sưng lên, mũi bị anh đụng đến đỏ bừng, anh nếm thử hương vị giữa môi và răng của cô, không biết nên miêu tả thế nào, kết quả cô lại nói: Đúng vậy, là vị ngọt, vị ngọt giống ô mai lại giống vị đào.

Muốn xác định thân thế của một đứa trẻ, lại còn là đứa trẻ của hai mươi năm trước, theo lý thì đây là một chuyện không hề dễ dàng.

Còn tại sao Cố Bồi có thể chứng minh chắc chắn rằng cô là do Thẩm Khánh Nghi sinh ra, đương nhiên là có đầy đủ bằng chứng.

Nông trường năm đó vẫn tồn tại đến nay, bởi vì nó thuộc về tài sản quốc gia, tài liệu rất đầy đủ, rất thuận tiện để kiểm tra.

Vào những năm đó, không ai có thể sinh con trong nông trường mà không đăng ký, vì vậy tất cả các ca sinh vào thời điểm đó đều được đăng ký, Thẩm Khánh Nghi đến đó với danh nghĩa là tù nhân cải tạo lao động, nghe nói khi bà ấy đi, bà ấy đã đăng ký với tư cách là người đã kết hôn.

Khi đó, thông tin liên lạc giữa hai nơi chưa phát triển, tù nhân cải tạo lao động rất nhiều, trừ khi phạm sai lầm nghiêm trọng mới điều tra thông tin trong vòng ba đời, nhưng thông tin cần phải kiểm tra và xác minh, vì Thẩm Khánh Nghi là một người đặc biệt giữ bổn phận, cho nên nông trường không gửi thông tin về đất liền, điều tra gia đình của bà ấy.

Điều này có nghĩa là mặc dù bà ấy đăng ký là đã kết hôn nhưng nông trường không ghi thông tin của chồng bà ấy.

Lúc đầu, bà ấy chỉ là một tù nhân cải tạo lao động bình thường, nhưng vì bà ấy đặc biệt giỏi trong việc pha chế thuốc trừ sâu và phân bón, thuốc trừ sâu và phân bón lại rất hiệu quả nên bà ấy đã sớm được chuyển ra khỏi vị trí lao động, trở thành một nhân viên trong nông trường.

Vào thời điểm đó, các tù nhân cải tạo lao động cũng có thể xin nghỉ phép, đi ra ngoài, thậm chí còn nhận được mức lương từ ba đến năm đồng mỗi tháng.

Hồ sơ nghỉ phép của bà ấy đều là để thăm chồng, điều này chứng tỏ chồng của bà ấy cũng ở đó.

Mà khi bà ấy mang thai, sinh nở đều có ghi chép rất hoàn chỉnh.

Về việc bà ấy rời đi cũng là do bà ấy được trả tự do sau khi chấp hành xong bản án, nông trường cũng muốn đuổi bà ấy đi nên bà ấy mới không thể không rời đi.

Tại sao Cố Bồi lại đoán Thẩm Khánh Nghi là mẹ của Lâm Bạch Thanh? Bởi vì ở trong ghi chép của thôn nhà họ Lâm, tám ngày trước khi phát hiện Lâm Bạch Thanh, vé tàu mà Thẩm Khánh Nghi ở Thạch Hà Tử xin nông trường cuối cùng đã được phê duyệt, bà ấy có thể lấy thân phận nhân viên được trả tự do sau khi chấp hành xong hạn tù mà về nhà, đơn vị đã phê duyệt và phí đi xe cho bà ấy.

Advertisement
';
Advertisement