Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Lâm Bạch Thanh rùng mình cười: “Anh ta còn viết thư cho dì sao?”

Thời gian này gọi điện thoại thì không tiện nên mọi người thường đều sẽ viết thư liên lạc với nhau.

Cố Vệ Quốc kinh doanh không tốt nhưng đầu cơ trục lợi thì rất tài tình, mấy năm này vì phải cắt giảm quân số nên cấp bậc dưới tiểu đoàn sẽ không được phân chia công việc, chỉ có thể tự mưu sinh mà thôi.

Hơn nữa cha anh ta mất sớm, mẹ cũng chung sống với người đàn ông khác bên ngoài không trở về.

Anh ta còn thèm thuồng Linh Đan Đường hơn cả Cố Ngao Văn.

Cho nên anh ta không chỉ xúi giục mẹ mình là Kiều Mạch Tuệ đi nói lung tung mà còn giương móng vuốt đến tận nơi bác sĩ Lưu.

Bác sĩ Lưu thấy cô đang cười còn cho rằng cô rất hài lòng với Cố Vệ Quốc nên lập tức cười theo: “Được đấy, cho dù bọn nhóc đến ít đi nữa thì chỉ cần vừa ý một người là được, đến lúc đó cứ chọn Cố Vệ Quốc, để cho bọn muốn bán dược đường chia tiền kia đều phải nằm mơ hết, khiến họ buồn chán đến chết.”

“Cháu sẽ cân nhắc.” Lâm Bạch Thanh đáp lại, sau đó đeo chiếc ba lô màu xanh lá của mình lên.

“Không phải cháu mới về sao, sao mới uống được vài ngụm nước lại đi rồi?” Bác sĩ Lưu hỏi.

Lâm Bạch Thanh nói: “Cháu còn chút chuyện, hôm nay không về đây nữa, cháu làm xong sẽ về nhà sớm.”

“Đúng rồi, giỗ trăm ngày sắp tới cháu hãy mặc cho đẹp vào, nếu cháu không có tiền thì dì đưa này.” Bác sĩ Lưu nói.

Lâm Bạch Thanh vội vàng nói: “Không cần đâu, cháu có tiền.”

“Ăn mặc đẹp chút, dì đã biết tại sao tên nhóc nhà họ Cố lại không nóng không lạnh với cháu rồi, chính là vì cháu cứ mặc chiếc áo blouse trắng, trông quê mùa chưa này, không tây tí nào.” Bác sĩ Lưu nói.

Lâm Bạch Thanh nghĩ thấy cũng phải, đúng thật bản thân cần kiếm chút tiền mua vài bộ quần áo mới.

Nhưng trước đó cô phải làm một chuyện rất quan trọng.

Vì ông Ba vẫn chưa từ Thủ Đô về nên Lâm Bạch Thanh vẫn không biết chính xác bệnh của ông ấy là bệnh gì, trước mắt cũng không chuẩn bị gì được, chỉ có thể tạm thời gác sang một bên trước.

Còn căn bệnh đau dây thần kinh số năm của ông Năm thật ra trung y có thể chữa được, chỉ là cần phải có một loại kim châm đặc biệt.

Đó là Mã Hàm Thiết châm.

Mã Hàm Thiết châm được làm từ phần sắt bọc trong miệng chiến mã, sắt vốn có tính hàn nhưng lại được chiến mã nhai nên cũng được nhiễm khí cực dương, hơn nữa ngựa ăn hàng trăm loại cỏ cũng không trúng độc nên miếng thiết có nước bọt của chiến mã cũng sẽ có tác dụng giải trăm loại độc.

Đau dây thần kinh số năm cần phải có Mã Hàm Thiết châm được ngựa nhai mới chữa được.

Trước khi giải phóng, Linh Đan Đường không chỉ có Mã Hàm Thiết châm mà còn rất nhiều loại kim châm bằng vàng và bạc quý giá, được dùng nguyên liệu hợp kim đặc biệt, các dụng cụ bằng đá vân vân, nhưng năm sáu mươi cách mạng nổ ra, phá tứ cựu, lúc binh lính đập phá Linh Lan Đường thì đã cướp sạch những dụng cụ quý giá ấy.

Căn bệnh đau dây thần kinh số năm không chỉ có ông Năm mắc phải, đây là bệnh di truyền mà đàn ông nhà họ Cố đều mắc phải, đa phần đàn ông nhà họ Cố, bao gồm cả Cố Bồi, chỉ cần đến tuổi trung niên là đầu sẽ đau đến muốn nứt ra, mỗi khi cơn đau ập đến thì có thể mất đi nửa cái mạng.

Lúc Cố Minh còn sống, chuyện đau lòng nhất chính là làm mất bộ Mã Hàm Thiết châm ấy, không tìm được nữa.

Không có nó thì cho dù có y thuật của Cao Minh thì cũng phải bó tay trước căn bệnh đau dây thần kinh số năm.

Còn bệnh đau dây thần kinh số năm của Cố Bồi là do sau này Lâm Bạch Thanh dùng Mã Hàm Thiết châm châm cứu mới khỏi được.

Một người kiêu ngạo như anh luôn không thừa nhận trung y hay hơn tây y, mãi đến khi sau này cô dùng Mã Hàm Thiết châm chữa khỏi căn bệnh này của anh thì anh mới nhận thức được, có rất nhiều lĩnh vực của trung y mà tây y vẫn chưa đạt đến được.

Vào kiếp trước, phải rất nhiều năm sau Lâm Bạch Thanh mới có thể tìm được Mã Hàm Thiết châm.

Nói ra thì cũng rất buồn cười, bộ kim châm ấy không phải bị giấu kỹ mà sau khi bị người ta lấy đi thì luôn nằm trong kho đồ linh tinh, cho đến rất nhiều năm sau có một đứa nhỏ lục lục bày ra đường chơi thì Lâm Bạch Thanh mới ngẫu nhiên phát hiện ra nó.

Người giấu bộ kim châm đó hoặc là nói người sở hữu bộ kim châm cũng là người trong con hẻm này, tên là Lưu Bách Cường.

Cậu ta là đàn em của chồng kiếp trước của Lâm Bạch Thanh, cũng chính là người năm ngoái muốn sàm sỡ cô nhưng lại bị què vì một đầu ngón tay của cô.

Bây giờ Lâm Bạch Thanh phải đi tìm bộ Mã Hàm Thiết châm có thể khiến tất cả đàn ông nhà họ Cố sau này đều phải quỳ trước mặt cô, cầu xin cô châm cứu cho họ, cứu mạng họ.

Advertisement
';
Advertisement