Lúc này một người công an ở bên ngoài hỏi: “Đồng chí Cố Bồi, hai người đã bàn bạc xong chưa, có kết quả chưa?”
Vì là cháu trai lớn của mình, hơn nữa còn là người nhà họ Cố, Cố Bồi sợ Lâm Bạch Thanh sẽ mềm lòng giảng hòa, vì vậy nói: “Cậu ta chạm vào trà của em, mặc dù mùi trà không thay đổi, nhưng dù gì cậu ta đã động vào thì có khả năng đã bị đánh thuốc mê, Sở Xuân Đình còn bị con trai hạ thuốc, Thanh Thanh, em không thể không đề phòng điều này.”
Im lặng một hồi lại nói: “Mặc dù anh đoán như vậy về bề dưới là không đúng nhưng khả năng cao là cậu ta có mưu đồ quấy rối em đấy.”
Đột nhiên anh lại thay đổi sắc mặt, vẻ mặt bực bội, giọng điệu đầy sự khó chịu và tức giận.
Hiển nhiên, cháu lớn lại có ý đồ quấy rối người yêu sắp kết hôn của anh nên anh rất tức giận.
Lâm Bạch Thanh bị sự kích động đột ngột của anh làm giật b.ắ.n mình, không dám bật cười, cố gắng kìm nén đến mức như sắp khóc đến nơi.
Thật ra Cố Vệ Quốc không có ý đó, anh ta chỉ muốn tìm đồng hồ vàng, hơn nữa người anh ta yêu là Kiều Dẫn Đệ chứ không hứng thú gì với Lâm Bạch Thanh cả.
Nhưng Lâm Bạch Thanh đang muốn đuổi Cố Vệ Quốc đi mà không tìm được cách gì, có câu này của Cố Bồi, cô thấy rất vui.
Cô cố gắng nhịn cười gật đầu: “Vâng.”
Nhưng vì cơ thể cô đang run lên, Cố Bồi cứ tưởng cô sợ nên lửa giận trong lòng càng lớn, cố gắng nén giận an ủi người yêu, nói: “Không phải sợ, mọi việc đã có anh, em chỉ cần kiên trì không buông tha, sẽ có pháp luật trừng trị cậu ta.”
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Được.”
Cố Bồi nói tiếp: “Rất dễ, em chỉ cần không buông tha là được.”
Lâm Bạch Thanh thấy việc này không hề đơn giản, nhưng cô lại không thể giải thích được với Cố Bồi là tại sao nên nhăn mũi cười với anh, rồi vén rèm đi ra ngoài.
Nhưng sự nghịch ngợm đột ngột của cô khiến Cố Bồi sững sờ.
Lúc cười cô ấy lại nhăn mũi, vừa kỳ lạ lại vừa có phần đáng yêu.
Ồn ào lúc nửa đêm, công an cũng đã mệt, ngồi trên bậc thang nghỉ ngơi, Cố Vệ Quốc cũng ngồi trên bậc thang.
Vừa thấy Lâm Bạch Thanh kéo rèm bước ra, vội vàng đứng lên: “Bạch Thanh, xin lỗi thím.”
Kiều Mạch Tuệ lườm nguýt: “Nhìn xem, đây là cái thứ cặn bã mà tôi sinh ra, chỉ là đi tìm con rắn cho mẹ già nó thôi mà bị chú mình coi là trộm bắt lại, lại còn phải xin lỗi người ta, đúng là cái thứ cặn bã, đồ vô dụng.”
Thấy Lâm Bạch Thanh cười nhìn bà ta, bà ta lại nói tiếp: “Bạch Thanh, không thể hoà giải thì cứ để công an kết án Cố Vệ Quốc đi, dù sao nó cũng là thứ phế vật, đồ vô dụng, cô là ai chứ, cô là người đứng đầu nhà họ Cố chúng tôi, Cố Vệ Quốc nó là cái rắm, còn không bằng đống cứt ở nhà họ Cố, bị cô bắt nạt thật đáng đời, cứ bắt nạt cho mạnh vào.”
Thật ra có rất nhiều người không hiểu hai từ “bát phụ” có nghĩa là gì.
Chỉ có Lâm Bạch Thanh, người đã từng trải nghiệm uy lực của hai từ đó ở kiếp trước, mới biết “bát phụ” mạnh đến mức nào.
Kiểu nói của Kiều Tuệ Mạch gọi là mắng ngược, đánh con mình để người ngoài thương.
Nhưng chiêu này của bà ta rất có tác dụng, một ông cụ hàng xóm khuyên Lâm Bạch Thanh: “Hòa giải đi, phải hòa giải.”
Một bác gái lay tay cô: “Bạch Thanh, cháu là do Cố Minh cứu, người nhà họ Cố đều là ân nhân của cháu, cháu phải có lòng biết ơn, không thể vì một con rắn mà để công an bắt Vệ Quốc được.”
Lúc này Cố Hoài Lễ đi tới, cũng nói: “Thôi cho qua đi Bạch Thanh, nếu nó ăn trộm đồ gì thì chú đền cho cháu.”
Lâm Bạch Thanh quay đầu nhìn Cố Bồi thì thấy ánh mắt anh có chút bối rối, lại có chút khó hiểu.
Hiển nhiên, anh nghĩ rằng chứng cứ phạm tội của Cố Vệ Quốc là rõ ràng, chỉ cần xử lý theo pháp luật là được.
Nhưng Kiều Mạch Tuệ khiến anh bối rối, anh không thể hiểu được là tại sao bà ta lại hận con trai mình đến thế, cũng không thể hiểu được tại sao bà ta càng mắng thì mọi người lại càng thương Cố Vệ Quốc, cho dù anh thông minh lanh lợi đến thế nào thì cũng là từ nước M đến, đối với loại bát phụ nhìn thì có vẻ thô lỗ nhưng lại thông minh lanh lợi vô đối như Kiều Mạch Tuệ, đừng nói là đối phó, thậm chí đến chiêu thức của đối phương anh còn không rõ được.
Đây gọi là đánh loạn lên lại đánh c.h.ế.t thầy lão luyện.
Cũng may Lâm Bạch Thanh sống lại nên cô mới có thể làm được.
Kiều Tuệ Mạch càng mắng, người ngoài lại càng thương hại Cố Vệ Quốc.
Mà trên đời này, hận ai đó không đáng sợ, đáng sợ là thương hại ai đó.
Thật ra Cố Vệ Quốc đã cố ý, anh ta cố ý dung túng cho sự chua ngoa và ác độc của Kiều Mạch Tuệ, giả bộ rằng anh ta bị mẹ già của mình đối xử tệ bạc và đáng thương, để mọi người ghét Kiều Mạch Tuệ rồi thương hại anh ta, và anh ta sẽ được lợi.