“Mau bắt nó đi, chẳng phải vì một con rắn thôi sao, để nó ngồi tù đi, dù sao phận mẹ góa con côi chúng tôi sinh ra là phải chịu bắt nạt rồi!” Trong đám đông chen chúc, tiếng chu chéo thê lương của Kiều Mạch Tuệ vang vọng trong bầu trời đêm, khiến đầu Lâm Bạch Thanh đau nhói vì tiếng ồn.
Lúc đó cô lấy đồng hồ là vì tình thế bắt buộc.
Nếu cô không lấy thì với sự tín nhiệm của Cố Vệ Quốc đối với Kiều Dẫn Đệ, sự thông minh bề ngoài và những mánh khóe nhỏ sau lưng Kiều Dẫn Đệ sớm muộn gì sự việc cũng sẽ bị nói toạc ra, Trương Tử Cường cũng sẽ bị họ dẫn đến Linh Đan Đường.
Anh ta có thể chọc thủng một lỗ hổng lớn bất cứ lúc nào, bởi vì người anh ta tin tưởng nhất lại là người có thể hại c.h.ế.t anh ta.
Nhưng trông anh ta rất đáng thương, tay bị còng, anh ta gục đầu xuống, không nói năng gì.
Dư luận cũng thiên về anh ta.
Bác gái Tề khuyên Lâm Bạch Thanh: “Nó cũng chỉ vì đi tìm rắn thôi mà, thôi cho qua đi, hòa giải đi.”
Công an cũng nói: “Chúng tôi đã hỏi rất nhiều người, mọi người đều nói là Cố Vệ Quốc đi tìm rắn, mặc dù đúng là anh ta đã phạm lỗi, nhưng chỉ là lỗi chủ quan, nếu có thể…”
Nhưng Cố Bồi lạnh lùng ngắt lời đối phương, giọng nói trầm thấp lại rất đáng tin cậy: “Cô ấy vốn không biết chuyện gì đã xảy ra, sao có thể hòa giải như vật được, lẽ nào lại không nên giải thích cho người yêu tôi biết rõ sự thật trước rồi hẵng bảo cô ấy quyết định sao?
Công an gật đầu: “Được được được, hai người nói chuyện riêng đi, chúng tôi đợi.”
Hàng xóm cũng nói: “Để Tiểu Lâm nghỉ ngơi chút đã, trông cô ấy mệt quá rồi.”
Cố Bồi lại nói: “Người yêu tôi đã rất mệt rồi, tôi đề nghị các anh giải Cố Vệ Quốc đi trước đi, giam lại, đợi sáng mai cô ấy nghỉ ngơi xong, chúng tôi sẽ đến đồn công an để hòa giải.”
Nếu chỉ là trộm cắp bình thường, đương nhiên công an sẽ giải đi, bắt giam ngay lập tức.
Nhưng Cố Vệ Quốc là quân nhân xuất ngũ, mà anh ta trèo tường nhà hàng xóm, lại nói là mình đang đi bắt rắn, công an đại đa số là quân nhân xuất ngũ nên cũng có sự đồng tình nhất định với anh ta, vốn không muốn bắt giữ anh ta nên nói: “Không sao, chúng tôi có thể đợi, hai người cứ nghỉ ngơi đi, uống chút nước, suy nghĩ xong thì chúng ta nói chuyện tiếp.”
Hai người công an mở cửa nhà, ra hiệu cho họ vào nhà.
Cố Bồi vào trước, đóng rèm lại, Lâm Bạch Thanh đi ngay đằng sau.
Cố Bồi khá bực, nhận lấy hộp thuốc: “Đã hai giờ sáng rồi, em ra ngoài chữa bệnh một mình, còn đem theo cả kim châm?”
Lúc này anh trông rất uy nghiêm như một vị trưởng bối, trông rất tức giận.
Lâm Bạch Thanh khẽ trả lời: “Ở ngay trong ngõ thôi mà, hơn nữa bệnh nhân là hàng xóm cũ của em.”
Cố Bồi trừng mắt nghiêm nghị nói: “Tốc độ mở rộng của thành phố đang tăng nhanh, số lượng người nhập cư mỗi ngày một tăng, một người đàn ông trưởng thành đi đêm còn nguy hiểm, huống hồ em lại là phụ nữ, còn đi một mình nữa.”
Lâm Bạch Thanh cố gắng biện minh: “Chúng ta là phòng khám, bác sĩ thì buộc phải ra ngoài khám chữa bệnh rồi, hơn nữa em cũng có võ.”
Hồi nhỏ Cố Bồi từng nghe Cố Khắc kể rằng bác cả Cố Minh của anh rất giỏi võ, có thể ví như Lý Tiểu Long nổi tiếng khắp phương Tây, không phải động tác võ thuật đẹp, xuất chiêu là hạ gục đối thủ.
Lâm Bạch Thanh là đệ tử cuối cùng mà ông hài lòng nhất nên có chút võ công cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên, từ hình dáng cơ thể của cô Cố Bồi có thể nhìn ra ngay, trên người cô ấy chứa đựng sức mạnh mà người phụ nữ bình thường không thể đạt được, và trước tình hình giường bệnh ở phòng khám không đủ, nhà nước cho phép ra ngoài khám chữa bệnh.
Cho nên Lâm Bạch Thanh ra ngoài khám chữa bệnh là không sai, đây là chức trách của cô.
Nhưng Cố Bồi vẫn thấy như vậy không ổn, giọng điệu vẫn rất cương quyết: “Sau này em không được đi khám chữa bệnh vào ban đêm nữa, nếu có bệnh nhân cần cấp cứu thì bảo họ gọi 120, bệnh viện có thể đến cấp cứu cho họ.”
Rồi nói tiếp: “Thanh Thanh, thành phố Đông Hải không phải chỉ có mình em là bác sĩ, hơn nữa cách thức đến tận nơi khám chữa bệnh của trung y các em đã là quá khứ rồi.”
Kiếp trước anh chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cô, nhưng thường dùng giọng điệu này để khiển trách với cấp dưới, anh là một người hướng nội, rất biết kiềm chế, anh nói như thế này đã là lời trách móc rất nặng nề rồi.
Lâm Bạch Thanh cũng không muốn khiến đối phương tức giận liền ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em nghe lời anh, lần sau em không thế nữa.”
“Tuyệt đối không được ra ngoài khám chữa bệnh vào ban đêm nữa.” Cố Bồi nói.
Lâm Bạch Thanh gật đầu, vì nhìn thấy sắc mặt của Cố Bồi rất khó coi nên cô lại hỏi: “Có phải anh giận lắm không?”