Cả hai đều là lãnh đạo cấp cao đã về hưu nên đương nhiên suy nghĩ mọi chuyện rất chu toàn, chuyện liên quan đến Linh Đan Đường, họ đã bàn bạc kỹ từng điều lệ với Cố Minh rồi viết thành di chúc, sau đó còn mang đi công chứng.
Nếu không Lâm Bạch Thanh cũng có thể giở trò, chỉ kế thừa tài sản nhưng không thực hiện hôn ước.
Đôi mắt Cố Bồi rũ xuống âm trầm như đang suy nghĩ gì đó.
Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên cô gặp lại chú nhỏ đây, Lâm Bạch Thanh cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng lòng cô đã vô cùng căng thẳng rồi.
Nhưng sắc mặt anh lại rất bình thường, ngũ quan tinh xảo trên gương mặt có thể nói là tiêu chuẩn kia trông rất bình tĩnh nhưng tay anh nắm lại thành quyền rồi buông ra, buông ra rồi tiếp tục nắm lại.
Điều này khiến Lâm Bạch Thanh rất bất ngờ, sao cô lại cảm thấy Cố Bồi cũng hơi luống cuống tay chân thế này.
Lúc này anh nói tiếp: “Nếu không có gì gấp thì chúng ta đến nhà ăn bệnh viện ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói.”
Thức ăn của bệnh viện quân y không tệ, từ lúc Chiêu Đệ đến đây đã béo hơn rất nhiều.
Y hệt như chuột hamster, luôn dọn đủ thứ đồ về nhà.
“Được thôi.” Lâm Bạch Thanh nói.
Đúng lúc cô chạy ngoài đường cả buổi sáng cũng đói rồi, bụng réo liên tục.
Đang là giờ trưa nên các bác sĩ tụm năm tụm ba đi vào nhà ăn, còn những người trực ban thì đã ăn cơm xong đang vội về trực, Lâm Bạch Thanh chưa từng đến nhà ăn của bệnh viện quân y bao giờ nên không biết đường, chỉ đành đi phía sau Cố Bồi.
Cả đường đi hai người không nói với nhau câu nào.
Có hai nữ bác sĩ đang đi đến, vừa đi lướt qua nhau thì một người trong họ đột nhiên bật cười: “Y tá của quân y Cố là do bệnh viện đưa xuống à, trẻ thật đấy, hơn nữa còn rất đẹp, cũng không biết khi nào chúng ta mới có y tá riêng nữa.”
“Y tá riêng cho cô sao? Cô bớt bớt lại đi, những người có bằng cấp thấp như chúng ta có thể trốn qua được đợt cắt giảm quân sự này đã là may lắm rồi.” Bác sĩ còn lại nói.
Lâm Bạch Thanh đã tần tuổi này, đã từng trải qua rất nhiều chuyện, những trải nghiệm đó khiến lòng dạ cô khoan dung hơn nên cô chỉ giả vờ không nghe thấy gì.
Nhưng Cố Bồi lại hít sâu một hơi, sau đó dừng bước: “… Bác sĩ Mã Tú Cần.”
Nữ bác sĩ vừa nói câu lúc nãy vội vàng quay lại, cười híp mắt hỏi: “Bác sĩ Cố, anh có việc tìm tôi sao?”
Cố Bồi nhìn Lâm Bạch Thanh rồi giới thiệu với hai người họ: “Đây là… cháu gái vợ của tôi, Tiểu Lâm, Lâm Bạch Thanh.”
Anh lại nhìn sang Lâm Bạch Thanh dịu dàng nói: “Bạch Thanh, đây là bác sĩ Mã của khoa nội thần kinh.”
Cháu gái vợ, cách xưng hô khó nhằn này mà anh cũng biết sao?
Cố Bồi vừa trẻ, vừa mới về nước nhưng lại biết rõ văn hóa nước nhà đến mức này, anh đã thiết lập lại sự hiểu biết của Lâm Bạch Thanh về mình lần nữa.
Cô cũng hai mươi mốt tuổi rồi, không còn là cô bé nữa, bác sĩ Mã này cũng chỉ lơn hơn cô vài tuổi, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi thôi.
Vốn Lâm Bạch Thanh không nhớ ra, nhưng cái tên Mã Tú Cần này khiến cô nhớ lại câu nói “Đợi bác sĩ Cố lâu đến nỗi vết thương cũng lành rồi”.
Cô lập tức hiểu ra, cô bác sĩ này không phải là người mà Chiêu Đệ nhắc đến, là người bị thương ở tay cũng phải đuổi theo bắt Cố Bồi băng bó sao?”
Vậy thì cô ta không phải lỡ tay mà là cố ý.
Nếu như đối phương đã cố ý thì Lâm Bạch Thanh cũng không phải người thích chịu thua, cô nhìn đôi mắt lanh lợi của Mã Tú Cần chứa đầy gai nhọn, đang quan sát mình từ trên xuống dưới thì cũng giả vờ ngoan ngoãn, nghe lời lên tiếng: “Cháu chào dì Mã.”
Một cô gái trẻ trung thế này, có ai muốn bị một người trạc tuổi mình gọi là dì cơ chứ.
Mã Tú Cần nhếch môi gặng ra một nụ cười, miễn cưỡng đáp lại: “Ơi, đứa nhỏ này ngoan thật!”
Vừa quay người thì sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.