Lâm Bạch Thanh chỉ đề cập tới kim châm một lần, thấy Sở Xuân Đình không muốn nói cũng không nhắc lại nữa.
Cô nghĩ ông ta đã hiểu lầm ước nguyện ban đầu của Cố Minh khi nhận nuôi cô, đương nhiên, ông vẫn nghi ngờ năng lực của cô, nhưng Lâm Bạch Thanh cũng không lo lắng chuyện này, suy cho cùng chuyện cô có thể giúp ông ta đứng lên là sự thật.
Đảo mắt cái là hết một tuần, ông cụ cũng rất nỗ lực, vui vẻ ăn uống, tăng thêm không ít thịt, nói chuyện cũng rõ ràng, không còn phun nước miếng lung tung như trước.
Đột quỵ là loại bệnh chữa trị càng muộn hiệu quả càng thấp nên Lâm Bạch Thanh cũng bắt đầu giai đoạn trị liệu tiếp theo.
Giai đoạn sau này một mình cô không làm hết được nên đã gọi Mục Thành Dương tới trợ giúp, còn phải gọi cả Cố Bồi tới, dùng góc nhìn của tây y để phán đoán nguyên nhân thật sự khiến ông cụ bị đột quỵ là gì.
Chỉ có như vậy cô mới nắm chắc việc sẽ giúp ông ta đứng lên được.
Nhưng để bắt đầu giai đoạn tiếp theo, ông cụ bắt buộc phải xử lý Sở Tam Hợp trước.
Vì mỗi ngày Sở Tam Hợp đều tới đây, sẽ phát hiện ra chuyện ông cụ đã khá hơn trước rất nhanh.
Lỡ như anh ta có ý xấu, khiến ông cụ c.h.ế.t trong quá trình trị liệu, để Lâm Bạch Thanh phải gánh tội thay.
Hôm sau lúc tới trị liệu, Lâm Bạch Thanh vừa vạch quần áo ra đã cười nói: “Tối qua ông Sở có rời giường không?”
Ông già này rất thông minh, đã có thể động đậy bước xuống giường, nhưng lại không chịu tiết lộ bất cứ thứ gì.
Ngay cả bảo mẫu ngủ bên cạnh ông ta cả tối mà vẫn không biết được chuyện ông ta có thể di chuyển.
Bình thường ông cụ sẽ không nói, hỏi thế nào cũng không nói, nhưng lần này lại đáp: “Cô… Phát hiện…?”
Lâm Bạch Thanh nói phải thế chứ, suốt một tuần qua cô đã áp dụng hết kiến thức học được cả đời rồi, không thể có chuyện ông ta không động đậy được.
Ông ta chẳng những có thể cử động mà hình như tối qua đã đi được khá xa.
Cô vừa vỗ vỗ cái m.ô.n.g như khúc củi của ông ta vừa nói: “Nhìn này, m.ô.n.g bị cạ đỏ một mảng lớn rồi.”
Sở Xuân Đình không nghĩ rằng một cô gái nhỏ như vậy lại vỗ m.ô.n.g mình nên thân thể cứng đờ, lông tóc dựng ngược, nhìn rất dữ dằn.
Ông ta không giống Cố Minh, mắt to mày rậm, bộ dáng hung dữ, lúc tức giận sẽ dọa người ta sợ hãi.
Nhưng từ nhỏ Lâm Bạch Thanh đã được người già nuôi nấng trưởng thành, trời sinh đã thích mấy ông bà lão, cũng không sợ ông ta, thấy ông cụ tức giận thì lập tức nắm tay ông ta: “Như vậy mới đúng, không được lười biếng, có cơ hội thì phải cử động nhiều một chút, sẽ giúp ích cho việc hồi phục.”
Ông cụ không còn giận dữ nữa, ngược lại có hơi nản lòng, chụp lấy cái đùi: “Nó, không động đậy.”
Ông ta có thể kiểm soát cánh tay, mượn thế đẩy thân thể tiến về phía trước, nhưng chân lại không có cảm giác, không cử động được.
Lâm Bạch Thanh khử độc kim châm, đảo mắt: “Ngài muốn nó động đậy được ư?”
Sở Xuân Đình lắc đầu, vẻ mặt thất vọng: “Lục Khánh Khôn… Đã xem qua… Không hồi phục…!”
Lục Khánh Khôn chính là anh cả của ông chủ Bảo Tế Đường, Lâm Bạch Thanh cũng biết y thuật của ông ta có thể so được với Cố Minh, ông ta đã nói không khỏi được tất nhiên ông cụ cũng cho là mình không thể hồi phục.
Tất nhiên, nếu như các bác sĩ bình thường khác thì chắc chắn ông ta không khỏi được.
Nhưng Lâm Bạch Thanh thì khác, suy cho cùng cô cũng là học trò của Cố Minh đó.
Cô cười: “Bảo Tế Đường không làm được không có nghĩa là Linh Đan Đường của chúng tôi không làm được, tôi là học trò của Cố Minh, tôi có thể.”
Thấy ông cụ dựng ngược lông mày, lại cố ý nói: “Sao nào, ngày nào ngài cũng rêu rao khắp nơi nói y thuật của thầy tôi kém cỏi, chỉ biết làm người tốt, lừa gạt người khác, còn lừa gạt bản thân sao?”
Sở Xuân Đình ngây người, vì đôi mắt của cô gái này lúc cười rộ lên lại càng giống vợ ông ta.
Nhưng cô lại là học trò của Cố Minh.
Bên ngoài có tiếng bước chân vọng tới, Sở Tam Hợp bước vào sân rồi đi thẳng tới nhà chính.
“Ông chủ Sở, anh còn chưa đến bệnh viện sao?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Bây giờ tuyến tụy chỉ hơi bất thường, nhưng tế bào ung thư sẽ nhanh chóng sinh sôi nảy nở, cắt bỏ chậm một ngày thì anh ta sẽ c.h.ế.t sớm hơn một ngày.
Lâm Bạch Thanh không hiểu vì sao người này lại điên như vậy, có bệnh không trị, chỉ biết đầu cơ trục lợi tài sản trong nhà.
Bán căn phòng phía tây chưa đủ, còn đòi bán cả nhà chính.
Nhắc tới bệnh tật, Sở Tam Hợp dừng một chút rồi nói: “Tôi nghe nói ở Thủ Đô có một bác sĩ trung y lão luyện, có một bộ châm bạc quý hiếm có thể giải độc trị ung thư, chỉ là chi phí rất cao, một người trị hết mấy ngàn đồng, tôi muốn gom trước một ít tiền, sau đó tới Thủ Đô, chữa hết căn bệnh này trong một lần.”