Đặt hộp thuốc lên lưng đàn anh, hai người đi ra ngoài.
“Không, không, đàn em, Sở Xuân Đình sẽ không sao, chân ông ta bắt đầu ấm lên rồi.” Ra đến cửa, Mục Dương Thành sốt sắng nói.
Lâm Bạch Thanh hỏi lại: “Anh thấy Sở Tam Hợp đối xử với bác của anh ta như thế nào?”
Mục Thành Dương nói: “Rất tốt, mỗi lần anh đến đều thấy anh ta nghiêng người ông cụ, hoặc là xoa bóp hay thậm chí còn đích thân lau người. Ông chủ Lục cũng khen anh ta hiếu thảo.”
Anh ấy là đàn anh của cô và là người đáng tin cậy nhất của Lâm Bạch Thanh, vì vậy cô nói tất cả những suy nghĩ của mình ra một cách đơn giản.
Sau khi nghe xong, Mục Thành Dương rùng mình: “Ý của em là có thể Sở Tam Hợp đang cố tình g.i.ế.c bác của mình sao?” Sau đó anh ấy chợt hiểu ra: “Thảo nào anh ta càng ngày càng phá, Sở Tam Hợp kia không muốn ông cụ sống phải không?”
Lâm Bạch Thanh thở dài: “Thật đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh. Ngày trước Sở Xuân Đình coi thường thầy chúng ta, có lẽ không ngờ rằng sẽ có một ngày cháu trai ông ta đối xử với ông ta như vậy.”
Mục Thành Dương hừ một tiếng: “Đúng vậy, khi ông ta còn trẻ đã vô cùng coi thường thầy mình, đây gọi là báo ứng, đáng đời.”
Cổ Minh cũng không hẳn là bác sĩ, ông chỉ chữa bệnh cứu người.
Ở thành phố Đông Hải, Sở Xuân Đình cũng là một ông chủ lớn biết rõ trắng đen, bất kể là trước hay sau Giải phóng thì đều đợi chính phủ lãnh đạo vì khả năng thẩm định bảo vật.
Mọi người đều gọi ông ta là ông chủ Sở, ông ta cũng chèn ép Linh Đan Đường, chèn ép Cố Minh mãi.
Nhưng lần này nếu không có Linh Lan Đường thì có lẽ ông ta đã c.h.ế.t rồi.
Thôi thì thiện ác có nhân quả, ai biết được người ngược đãi mình lại là cháu mình.
Vừa đi, Mục Thành Dương vừa nghĩ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, Sở Tam Hợp cố ý g.i.ế.c ông ta, chờ đến khi Sở Xuân Đình có thể đứng dậy sẽ lột da anh ta ư?”
“Dù có như thế nào, cho dù Sở Xuân Đình không lột da anh ta, nếu anh ta vẫn không đi bệnh viện thì sớm muộn gì cũng sẽ chết.” Lâm Bạch Thanh nói xong, lên xe buýt cùng Mục Thành Dương, hỏi: “Anh không đi tìm Nhu Giai à, xe này không đi đến bệnh viện quân y.”
Mục Thành Dương thở dài: “Bọn anh ly thân.”
Lâm Bạch Thanh tò mò: “Vì sao vậy, đang tốt sao lại ly thân?”
Mục Thành Dương có chút tức giận: “Cô ấy nói anh không có tương lai. Cô ấy cũng bảo là một người đàn ông tốt thì nên học tây y và trở thành một bác sĩ quân y. Còn nói con trai nên chú ý đến hình tượng của mình, phải cạo râu và chăm sóc làn da của mình, còn phải xức một ít nước hoa. Còn anh thì sao? Một bác sĩ trung y già lại còn hôi hám chẳng là gì cả.”
Lâm Bạch Thanh không nhịn được cười khúc khích.
Mục Thành Dương hỏi: “Em cười cái gì?”
“Không có gì. Tối nay đến nhà cũ đi, em nấu cơm cho anh ăn.” Lâm Bách Thanh nói.
Mục Thành Dương gật đầu: “Được.” Sau đó lại cảm khái nói: “Vốn dĩ Nhu Giai không phải người như vậy.”
Mục Thành Dương chỉ là một bác sĩ của phòng khám nhỏ, tốt nghiệp trường cao đẳng nhưng khi Trương Nhu Giai đến bệnh viện quân y đều gặp được những người nổi bật, bác sĩ quân y tốt nghiệp đại học và bạn trai từ thời đại học sẽ không vừa mắt cô ấy.
Đây là con đường của rất nhiều cặp đôi yêu nhau từ khi còn đi học đã trải qua, cũng là nguyên nhân khiến cho họ chia tay, Lâm Bạch Thanh không nói gì.
Để an ủi đàn anh đang bị tổn thương, tình cờ cô cũng đang thèm thịt bò, xuống xe đi thẳng ra chợ, nhờ người quen cũ cân cho một cân óc bò mềm, định làm một bữa ngon cho đàn anh.
Trở về Linh Đan Đường, Mục Thành Dương đã lâu không tới đây, từ xa nhìn thấy mọi thứ vẫn như xưa liền cảm thán: “À, thật tốt.”
Tuy rằng mọi thứ vẫn như xưa nhưng tất cả đồ dùng bằng gỗ đều đã được thay thế, lúc này nhà chính cũng đã xong, cả bên ngoài rồi tới vườn dâu, tổng thể còn rộng hơn gấp đôi so với trước, tương lai có thể chứa nhiều bệnh nhân hơn.
Mục Thành Dương vô cùng kích động: “Xem ra anh có thể trở về hội chẩn nhanh thôi.”
Lâm Bạch Thanh đang định chỉ phòng làm việc của mình cho đàn anh thì thấy Triệu Tĩnh gọi: “Bạch Thanh, người ấy của em đến rồi.”
Lâm Bạch Thanh quay đầu lại, đúng là Cố Bồi, có lẽ hôm nay anh rảnh nên mới tới đây.
Lẽ ra anh phải đến sau giờ làm việc, vẫn mặc áo sơ mi màu xanh biếc, quần tây màu xanh lá cây, da trắng, cao ráo, sạch sẽ đến trong suốt. Ánh mắt Triệu Tĩnh dán chặt vào người anh, không đành lòng rời đi.
Lâm Bạch Thanh vẫn còn nghi ngờ về bệnh tình của Sở Xuân Đình, đang muốn tìm Cố Bồi vậy nên cô thấy rất vui khi anh đến, nhưng khi cô đang chuẩn bị đi về phía trước, cô nhìn thấy đôi mắt sáng lên của Cố Bồi, dường như có một chút ý tứ sâu xa khác. Cô đột nhiên nhớ đến, lần trước khi anh rời đi, anh đã hứa rằng sẽ hoàn thành nghi lễ cầu hôn.
Chết tiệt, chắc anh không nghĩ cô đang đợi anh hôn mình đó chứ?
Mà Mục Thành Dương nhìn lại, anh ấy đã từng gặp Cố Bồi và nhận ra anh.
Nhưng mà, bộ quân phục này, làn da này, đây không phải là kiểu đàn ông mà Trường Nhu Giai miêu tả hay sao?