Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Quả nhiên, sau khi rẽ vào con ngõ nhỏ bên cạnh phố Kim, đi một lát nữa thì một căn tứ hợp viện lớn được xây bằng gạch xanh đập vào mắt.

Nhà họ Cố cũng được xem là danh gia vọng tộc nhưng nhà cũ đã phân tán khắp nơi, thật kỳ cục.

Nhưng căn nhà này lại có hai lối vào và hai lối ra, gọn gàng ngăn nắp, giống như những gì Liễu Yến từng nói, xà nhà được làm bằng gỗ cây dương hoè, xà gồ được làm bằng gỗ cây hồng, tuy dùng gạch xanh ngói cũ nhưng nhìn vật liệu gỗ được dùng cũng biết đây là một gia đình giàu có từ trước Giải phóng.

Cổng nhà mở rộng, gõ cửa nhưng không có ai lên tiếng, Mục Thành Dương bèn dẫn Lâm Bạch Thanh đi thẳng vào trong.

Vừa vào trong, hai người đã nghe tiếng Sở Tam Hợp đang mắng chửi: “Bà nhìn đi, trên người bác Cả tôi toàn là vết lở thành ra cái gì đây hả?”

Hai người đi vòng tới cửa sổ của căn nhà phía tây, nhìn thấy một bác gái trung niên đã cúi đầu khóc.

“Đó là bác Cả ruột của tôi, tuy ông ấy bị đột quỵ, không thể nói chuyện không thể cử động nhưng ông ấy vẫn còn thở, bà không được hành hạ ông ấy. Tại sao không lót cho ông ấy một tấm đệm, nhìn cái m.ô.n.g ông ấy kìa, nhão ra hết rồi.” Sở Tam Hợp nói tiếp.

Bác gái là bảo mẫu, họ Thạch, bà ấy ấm ức lắm vì ngày nào bà ấy cũng mát xa cho ông ta nhưng cơ thể ông ta vẫn bị lở loét, vừa mệt vừa ấm ức, bà ấy giải thích: “Tôi có lót nệm, ngày nào cũng mát xa cả.”

“Bà có lót gì đâu, nếu bà có mát xa thật thì m.ô.n.g ông ấy nhão ra thế à?” Sở Tam Hợp thở hồng hộc: “Nếu bác Cả của tôi có vấn đề gì thì tôi chỉ hỏi tội bà thôi đấy.”

Một ông lão bị đột quỵ, nằm trên giường bệnh mấy tháng liền, bị lở loét là chuyện bình thường.

Bác gái Thạch phải chăm sóc người bệnh rất mệt mỏi, tuy tiền lương cao nhưng bị quở trách rất nhiều. Bà ấy là công nhân đã nghỉ việc, vốn đi làm ở nhà máy, không thể chịu đựng sự mắng nhiếc này nên dứt khoát nói: “Cậu đuổi việc tôi đi, tôi không làm nữa.”

“Bà chăm sóc người ta thành ra thế này rồi, nói không làm là không làm nữa, dựa vào đâu?” Sở Tam Hợp hỏi lại.

Lúc này anh ta nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mục Thành Dương bèn mỉm cười chào đón: “Bác sĩ Mục.”

Sau đó nhìn thấy Lâm Bạch Thanh, hơi ngạc nhiên nói: “Sao lại là cô?”

Cô biết khinh công, có thể nhảy từ trên cây xuống, còn chẩn đoán bệnh giúp anh ta, lúc đó Sở Tam Hợp nghĩ cô là thần y nhưng cuối cùng cô lại nói cô không thể trị hết bệnh cho anh ta. Thế nên ấn tượng của Sở Tam Hợp về Lâm Bạch Thanh rất sâu sắc.

Người nhà họ Sở không được để Linh Đan Đường chữa bệnh, đây là gia quy, nhưng Sở Tam Hợp đã tự làm trái gia quy nên khi nhìn thấy Lâm Bạch Thanh, anh ta hơi xấu hổ, cũng không nhắc đến quy định đó nữa.

Lâm Bạch Thanh hỏi trước: “Anh còn chưa tới bệnh viện quân y à, không định phẫu thuật luôn?”

Vì tuyến tụy của Sở Tam Hợp đang bị bệnh thời kỳ đầu nên lúc chụp CT chỉ thấy được bất thường, bác sĩ của bệnh viện quân y không thể kết luận chính xác đây có phải là ung thư hay không, cuối cùng chỉ đưa ra kết quả chụp CT là không bình thường, cần phải kiểm tra thêm.

Từ đầu khi tưởng mình bị ung thư, anh ta sợ c.h.ế.t khiếp, qua mấy ngày sau cơ thể vẫn còn ổn, anh ta hơi không tin kết quả kiểm tra của bệnh viện quân y. Nhưng gần đây cũng bắt đầu tìm bác sĩ có tiếng ở khắp nơi để tiếp tục kiểm tra.

Anh ta cười đối phó, nói: “Tôi đang tìm bác sĩ đây.”

Mục Thành Dương nói “Hai người đã biết nhau rồi, vậy tôi không cần giới thiệu lại nữa, đây là đàn em của tôi, đến để thăm bệnh.”

Sở Tam Hợp nhìn Lâm Bạch Thanh, nở nụ cười ám muội: “Cô ta có được không đấy?”

Mục Thành Dương còn không trị được, không biết đàn em mình có được không.

Nhưng đương nhiên anh ấy phải bảo vệ đàn em trước mặt người nhà bệnh nhân, bèn nói: “Thầy tôi có tất cả chín học trò, người lớn nhất đã sáu mươi rồi, cả chín người đều nói đàn em tôi là người giỏi nhất, ít nhất thì tôi không bằng em ấy.”

Sở Tam Hợp xoa đầu: “Vậy nhờ hai người xem bệnh giúp, ôi, bác Cả của tôi thật đáng thương.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Thanh nhìn thấy tình địch của thầy mình.

Trong suy nghĩ của cô, người yêu khiến ông nhớ mãi không quên, chắc là Sở Xuân Đình không đẹp bằng thầy cô.

Đương nhiên, thầy cô là người có vẻ ngoài đẹp nhất trong số các người nhà họ Cố, có thể so được với Cố Bồi.

Tới tuổi già, vì trị bệnh cho nhiều người, tích đức nhiều nên có được tướng mạo như một vị Bồ Tát sống.

Ai trông thấy ông cũng khen ông hiền hậu, là ông lão hiền từ hiếm có trên đời.

Advertisement
';
Advertisement