Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Đời trước vì kim châm mà đi làm tay sai, cũng không biết anh ta đã đánh bao nhiêu người, có động tới mạng người hay không. Lúc anh ta mang được kim châm về đã vô cùng đắc ý, Lâm Bạch Thanh cũng vui mừng từ tận đáy lòng.

Nhưng đời này cô chỉ hy vọng anh ta cút thật xa, càng xa càng tốt.

Cố Vệ Quốc không thể hiểu nổi, Lâm Bạch Thanh ngây thơ trong giấc mơ sao lại biến thành người có ý chí sắt đá như vậy, theo đuổi một hồi lâu hóa ra là công dã tràng, anh ta cười chua xót rồi xoay người rời đi.

Cố Vệ Quốc thấy chuyện kim châm đã không còn hy vọng, anh ta sẽ không lảng vảng ở Linh Đan Đường nữa.

Nhưng tất nhiên Lâm Bạch Thanh sẽ không từ bỏ kim châm, chỉ có điều cô luôn nghi ngờ kim châm không nằm trong tay Sở Tam Hợp, hôm nay nói chuyện với Sở Tam Hợp một hồi, cô lại càng tin vào phán đoán của mình.

Nhìn con gà thất bại Cố Vệ Quốc rời đi, cô mới gọi điện cho đàn anh Mục Thành Dương, điện thoại vừa kết nối cô đã hỏi: “Đàn anh, anh biết Sở Xuân Đình không, có nghe qua tình hình gần đây của ông ta không?”

Sở Tam Hợp ở nhà họ Sở cũng giống Cố Vệ Quốc ở nhà họ Cố, chỉ là một phận tép riu, là thứ chẳng có tiếng tăm gì, người giám định văn vật và đồ cổ thật giả tài giỏi nhất ở nhà họ Sở chính là Sở Xuân Đình: người đồng lứa với Cố Minh.

Ông ta là người có thể hiến tặng hàng trăm văn vật cho bảo tàng trong một lần, cũng là nhân vật sáng giá trong giới đồ cổ

Năm nay ông ta đã hơn bảy mươi tuổi.

Con cả mất sớm, con thứ hai ở nước ngoài, mấy năm trước ông ta tự thấy tuổi tác đã cao, không muốn làm việc nữa nhưng có một hàng dài những người muốn nhờ ông ta giám định, hơn nữa đều là những người có uy danh, không tiện từ chối, mỗi ngày ông cụ đều phải đi đi về về mệt mỏi, bắt đầu nảy sinh ý định về hưu.

Nhưng đã là người trong giang hồ thì ai mà chẳng có chuyện thân bất do kỷ.

Thế nên dù đã về hưu nhưng từ khi nghề kinh doanh đồ cổ sống lại trong giai đoạn cải cách mở cửa, nhà của ông ta vẫn nhốn nháo tấp nập, khách đến đầy nhà, người đến chào hỏi ra vào không dứt, lại còn là quan chức hiển hách, không thể từ chối được.

Vì thế ông ta đã quyên tặng một số lượng lớn văn vật rồi trốn ra nước ngoài, đi tìm con trai tận hưởng sự thanh tĩnh.

Nhưng vốn dĩ con người khó lòng rời bỏ quê hương, đặc biệt là người nhà, ra nước ngoài một thời gian có thể sẽ nhớ nhà mà quay về.

Lâm Bạch Thanh vẫn luôn nghi ngờ Sở Tam Hợp không giữ kim châm, luôn suy nghĩ kim châm đang nằm ở đâu.

Cô muốn hỏi thăm đàn anh về tình hình hiện tại của Sở Xuân Đình.

Mục Thành Dương nói: “Sở Xuân Đình đang ở thành phố Đông Hải, ông ta bị đột quỵ, vẫn đang điều trị ở Bảo Tế Đường.”

Vậy chẳng những Sở Xuân Đình đã trở về từ nước ngoài mà còn bị đột quỵ sao?

Lâm Bạch Thanh nắm chặt ống nghe: “Hiện tại ông ta ra sao?”

Sở Xuân Đình và Cố Minh không hay qua lại, nhưng ông ta lại có mối quan hệ rất tốt với Bảo Tế Đường, nếu đang điều trị ở Bảo Tế Đường thì càng dễ hỏi thăm tình hình, Lâm Bạch Thanh kề sát ống nghe, nói tiếp: “Nếu là các anh điều trị thì chắc không có vấn đề gì lớn nhỉ?”

Ai ngờ Mục Thành Dương lại thở dài: “Không ổn, anh đã sử dụng hết tất cả những gì đã học được mà người vẫn không khá hơn, khiến anh cảm thấy bản thân mình như lang băm vậy, hổ thẹn với sư môn, nói ra lại còn làm mất mặt của thầy, ai dà, thật là xấu hổ. Bây giờ ông ấy gần như đang hấp hối, cũng đã ngừng châm cứu, ông chủ của chúng ta để kê đơn thuốc dùng trong một tuần, chỉ chờ…” chết.

Lâm Bạch Thanh cảm thấy buồn bực, nói: “Kỹ thuật châm cứu của anh rất tốt, hơn nữa Bảo Tế Đường còn có kim châm Đông Hải, sao lại càng trị càng tệ được, trong nhà có ai chăm sóc ông ta, con của ông ta đã về chưa?”

“Là một người cháu ruột tên Sở Tam Hợp, chuyên làm văn vật truyền thống, không biết em có biết không?” Mục Thành Dương nói.

Lâm Bạch Thanh đã đoán là Sở Tam Hợp, quả nhiên là anh ta.

Xem ra chủ nhân thật sự của châm Huyền Thiết chính là bậc thầy làm văn vật truyền thống nổi danh Sở Xuân Đình.

Advertisement
';
Advertisement