Đúng là kiếp trước Lâm Bạch Thanh chưa trải qua loại yêu đương này.
Hơn nữa cô biết rằng, hôn nhân quân sự khó ly hôn, khó ở chỗ phía quân nhân không muốn ly hôn.
Nhưng nếu quân nhân đã muốn ly hôn thì nó sẽ dễ dàng hơn với một cuộc hôn nhân bình thường.
Dù sao thân phận cũng đã thay đổi, cô cũng sẽ không khách sáo, sống lại một lần cũng là trải qua thêm một lần được chính thức cầu hôn.
Cùng lúc đó, Cố Vệ Quốc và Sở Tam Hợp cũng đi vào nhà hàng.
Đúng là cơ hội tốt, sau khi kiểm tra mấy ngày có thể đúng là xác định Sở Tam Hợp bị bệnh ở tuyến tụy.
Kim châm sẽ chữa khỏi bệnh cho anh ta, kim châm có chân sẽ tự đi vào Linh Đan Đường.
Vì kim châm mà Cố Vệ Quốc liều mạng tiếp đãi Sở Tam Hợp.
Đột nhiên lúc này vang lên tiếng đàn dương cầm, ngay sau đó là tiếng violin, giai điệu mà Cố Vệ Quốc cực kỳ quen thuộc.
Giống như bài nhạc được chơi mỗi ngày.
Nghe kĩ thì hình như đây chính là bài hát mà Lâm Bạch Thanh rất thích nghe.
Anh ta không biết chú út muốn làm gì, không dám kinh động, bảo Sở Tam Hợp tìm một cái bàn trống, kiên nhẫn ngồi xuống đợi.
Đợi một chút đi, tốt nhất là tạm thời đừng chọc giận chú út Cố Bồi.
Hơn nữa Lâm Bạch Thanh cũng rùng mình khi nghe thấy tiếng đàn dương cầm.
Mấy năm gần đây có rất nhiều bài hát cổ điển mà cô rất thích, từ “Đào Thanh Y Cựu” đến “Gió mang tình, nước mang nụ cười”, đến “Hoa nữ nhân” của Đài Loan, cô đều rất thích nghe.
Nhưng thời gian này cô rất thích nghe một bài đó chính là “Ngàn vạn bài ca” còn được gọi là “Tịch dương chi ca”, khi còn trẻ cô thích phiên bản đầu tiên nhưng sau này cô thích phiên bản của Mai Diễm Phương hơn.
Bài hát này luôn nằm trong list nhạc của cô, khi nghe ở những thời điểm khác nhau cô sẽ có những cảm nhận khác nhau.
Đúng lúc Cố Bồi hỏi: “Em thích nghe bài này?”
Lâm Bạch Thanh gật đầu nói: “Em rất thích lời của nó, nắng chiều vô hạn, tiếc rằng chỉ rực rỡ một lần, tan đi theo ráng chiều, ánh sáng rực rỡ không còn nữa.”
Cố Bồi hơi sửng sốt rồi mới nói: “Người xưa nói ráng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn, nhưng cũng so sánh với vầng trăng soi sáng bầu trời, ngân hà ngàn dặm sáng rực rỡ, qua hoàng hôn còn có vì sao, có trăng sáng ngân hà, cũng tuyệt đẹp như hoàng hôn.”
Vốn dĩ là một bài hát rất buồn nhưng anh lại nâng giọng bằng một câu.
Anh còn nói: “Em còn trẻ, theo lý nên đi học như những cô gái khác, tận hưởng niềm vui lứa tuổi này, hạnh phúc trong khuôn viên trường chứ không phải đi kinh doanh dược đường hay bước chân vào hôn nhân.”
Lâm Bạch Thanh hoảng hốt, cô đã chuẩn bị cho lời cầu hôn của anh nhưng sao lại cảm thấy có vẻ anh muốn đổi ý?
Trải nghiệm khi đi học của cô cũng không vui vẻ, vì giáo viên ở trên lớp cũng chỉ nói những cái mà cô đã biết từ lâu, khi giảng bài giáo viên đều nhìn cô, sợ mình không cẩn thận giảng bài sai.
Ngược lại ở Linh Đan Đường làm bác sĩ, chữa bệnh cho mọi người thú vị hơn.
Hơn nữa cô muốn bào chế tất cả dược liệu trong kho thành thuốc, bảo quản thích hợp.
Nếu anh đổi ý thật, còn không muốn kết hôn sớm hoặc là phải suy nghĩ thêm một chút thì Lâm Bạch Thanh nên lay chuyển mọi người.
Cô sẽ đưa Cố Ngao Cương đến, bảo anh ta làm chứng cho cô: Đây là lệnh của bậc cha chú, lệnh của bậc cha chú!
Lúc này Cố Bồi còn nói: “Cha anh thường nói kim không có hai đầu nhọn, mía không có hai đầu ngọt, không phải mọi chuyện đều có khởi đầu tốt nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức làm điều đó thì sẽ có được kết quả tốt!”
Lâm Bạch Thanh bỗng hiểu ra, thì ra Cố Bồi đang cầu hôn.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới cảm giác được người khác cầu hôn là như thế nào, cũng cảm thấy bản thân chắc sẽ xấu hổ nhưng thực tế khi có một người đàn ông cầu hôn cô, biết rõ rằng anh bị ép nhưng trong lòng cô thấy vô cùng cảm động.
Cầu hôn, chắc phải hôn nhỉ, không thể nào, ở đây, trước mặt nhiều người như thế?
Nhưng Cố Bồi đeo nhẫn cho cô xong lại chậm chạp không nhúc nhích.
Bỗng nhiên ngón tay anh chỉ vào môi của mình.
Đèn ở trên đỉnh đầu khẽ soi lên tóc anh, Lâm Bạch Thanh nhìn thấy rõ mồ hôi đang thấm ra ngoài.
Có phải anh ngại không, không muốn hôn cô trước mặt nhiều người hay vì bị ép nên không muốn hôn?
Trong lòng Lâm Bạch Thanh đột nhiên kinh ngạc, có thể là lý do sau.
Cô tự nhủ với mình rằng sẽ không, không thể nào!