Sau khi ly hôn, tuesday quyến rũ có đến tìm cô, nói: “Cô nói xem hai ta là gì, cô nhỏ hơn Kiều Dẫn Đệ 13 tuổi, tôi cũng nhỏ hơn cô ta 8 tuổi, nhưng Cố Vệ Quốc lại chỉ tặng nhẫn cho một mình Kiều Dẫn Đệ.”
Cho nên đời trước chỉ có Kiều Dẫn Đệ được Cố Vệ Quốc tặng nhẫn.
Duỗi tay dưới ánh đèn, đột nhiên nhịp tim của Lâm Bạch Thanh đập nhanh, Cố Bồi sẽ mua nhẫn cho cô thật sao?
Đời trước, trong trí nhớ của cô Cố Bồi là một chuyên gia y học nghiêm túc, cũng là một người ít khi nói cười nhưng là một trưởng bối săn sóc tỉ mỉ, cẩn thận. Cô từng thấy anh hẹn hò với Mao Á Na, hẹn hò với Trương Nhu Giai, thậm chí còn từng ngồi ăn cơm với anh và Trương Nhu Giai, nhưng từ đầu đến cuối cô không cảm giác được tình cảm đặc biệt giữa anh với bất kỳ phụ nữ nào.
Cũng bởi vậy Trương Nhu Giai chia tay anh, cô ấy nói Cố Bồi không có gì thú vị.
So sánh hai bên, Trương Nhu Giai lại cảm thấy Cố Vệ Quốc tự do không vướng bận, có thể nói lời ngon tiếng ngọt làm phụ nữ vui vẻ, cho đến khi nghe nói anh ta có hai tình nhân, cô ấy vẫn luôn cho rằng anh ta là người chồng hiếm có khó tìm trên thế gian.
Cố Bồi cầu hôn?
Đó sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Bệnh viện quân y, Đàm Tịnh Quốc cầm báo cáo CT của người bệnh chạy như bay, đến trước cửa ký túc xá của Cố Bồi đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn xuống tấm thảm sạch sẽ đến mức da đầu tê dại.
Anh ta lấy giấy ra lau đế giày một lần, lúc này mới bước lên gõ cửa.
Đàm Tịnh Quốc từng đến nhà Cố Bồi vài lần, nói thật là anh ta thật sự không muốn đến. Bác sĩ thường thích sạch sẽ hơn người bình thường một chút, nhưng không đến mức như Cố Bồi. Tuy nhiên mọi người đều biết những khối u tại gan, tụy là những khối u làm bác sĩ đau đầu nhất, sức khỏe của bệnh nhân quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, vì vậy anh ta đã gõ cửa.
Tối muộn, Cố Bồi mở cửa, anh được sắp xếp cho hai phòng ngủ một phòng khách giống nhà của Đàm Tịnh Quốc. Nhưng căn phòng nhỏ 60 mét vuông của Đàm Tịnh Quốc chật chội bừa bộn, đồ vật chất đống từ cửa đến phòng ngủ, ngày nào cũng có đồ mới, nhưng nhà của Cố Bồi rất sạch sẽ, giống ý đúc lần trước Đàm Tịnh Quốc đến.
Ánh mắt Đàm Tịnh Quốc dừng lại trên TV.
Cố Bồi, nói anh là người có tình thú, nhưng dù công tác hay sinh hoạt, theo quan sát của Đàm Tịnh Quốc thì không hề có chút tình thú nào. Nhưng nếu nói anh khô khan, trước khi kết hôn anh lại ngo ngoe rục rịch muốn sống chung, còn mua durex.
Lúc này trên TV đang chiếu một đoạn video nhưng bị ấn tạm dừng, là hình ảnh một đôi nam nữ đang hôn nhau.
Thật ra ai cũng có thất tình lục dục, nếu không bên ngoài sẽ không có các câu lạc bộ đêm hay các quán gội đầu uốn tóc, nhưng có câu mặt người dạ thú, tức là mặc dù mọi người có thất tình lục dục cũng nên giấu đi, nếu không sẽ bị cười nhạo nhắc nhở.
Đàm Tịnh Quốc định giả vờ không nhìn thấy, nhưng anh ta đã đưa mắt nhìn nên đành phải hỏi: “Phim gì vậy?”
Cố Bồi nói: “<Cầu Waterloo>, anh xem chưa?”
Từ tiếng Anh có chút phức tạp, Đàm Tịnh Quốc cũng không biết mình đã xem hay chưa, lại nói: “Có vẻ hay.”
Cố Bồi gật đầu: “Cảnh tượng cầu hôn rất kinh điển.”
Cầu hôn?
Về chuyện kết hôn của Cố Bồi, trong bệnh viện tràn ngập tin đồn, đặc biệt là những bác sĩ nữ trong khoa tim như Mã Tú Cần, khoa trung y Trương Nhu Giai thường xuyên trò chuyện về vấn đề này, Đàm Tịnh Quốc cũng nghe qua một số tin tức, nghe họ càm ràm rằng nữ trung y kia ép anh kết hôn.
Nhưng Đàm Tịnh Quốc cảm thấy không phải, nhớ trước kia cô gái nhà người ta trùng hợp đến bệnh viện chữa bệnh, không hề có chút ý đồ gì, Cố Bồi vừa nghe bác sĩ trung y và tây y kết hôn đã phản ứng mạnh như vậy, nói người ta ép buộc, chi bằng nói anh ép buộc người ta.
Anh ta bừng tỉnh có chút xấu hổ, vừa rồi hiểu lầm Cố Bồi.
Anh ta xem phim không phải vì hứng thú cấp thấp nào đó, mà đang học tập kinh nghiệm cầu hôn.
Không được, Đàm Tịnh Quốc muốn đi thông báo khắp nơi, phải nói cho mấy bác sĩ hiểu rõ.
Mặc dù Cố Vệ Quốc nói hay lắm, nhưng anh ta coi kim châm trở thành điều kiện đàm phán để tranh thủ, nếu để anh ta có được kim châm thật, anh ta sẽ dùng kim châm để giao dịch với cô, đòi hỏi sự gia công và kinh doanh thuốc.
Lâm Bạch Thanh không thể trơ mắt đứng nhìn.