Lúc này y tá đẩy xe lăn đến, Lâm Bạch Thanh bắt mạch của bà cụ: “Đồng chí y tá, huyết áp của bệnh nhân cao 220, huyết áp tối thiểu 140, hiện tại đang ở tình trạng bị sốc. Nói với bác sĩ, bà ấy bị tắc nghẽn m.á.u não trái, đã chảy m.á.u ra rồi, đã uống An Cung Ngưu Hoàn rồi, vui lòng tiến hành các bước cấp cứu tiếp theo!”
Người đến là y ta dẫn đường ở lầu một, muốn đỡ người lên xe lăn, hỏi Lâm Bạch Thanh: “Cô có phải là người thân của bệnh nhân phải không? Xác định là tắc nghẽn m.á.u não trái, huyết áp cao 220, huyết áp tối thiểu 140, tôi cần nói với bác sĩ, cô có chắc không?”
Con gái của bà cụ nói: “Tôi mới là người nhà, cô ấy chỉ là người qua đường tình cờ đi ngang qua mà thôi.”
Ngay lập tức trong đám đông có người thốt lên: “Đây là bác sĩ nhỏ trung y, cô ấy có thể đo huyết áp bằng tay không.”
Một người khác nói: “Trông cũng không giống, giống học sinh hơn, nhưng mà kỹ thuật châm cứu của cô ấy nhìn cũng không tệ.”
Đúng là rất tốt, bởi vì dưới cái nhìn chằm chằm của quần chúng lồng n.g.ự.c của bà cụ bắt đầu phập phồng, bà ấy đã tỉnh dậy sau cú sốc.
Bị đám đông vây quanh làm cho y tá đi không được, lo lắng kêu to: “Mọi người nhường đường, mau nhường đường.”
Con gái của bà cụ đi theo vào phòng cấp cứu, ban đầu Lâm Bạch Thanh cũng không muốn rời đi, nhưng có một vài người biết chuyện vây cô vào giữa, mọi người cũng không chỉ trích cô, chỉ nhìn cô và trò chuyện.
Thấy làn da cô trắng nõn, khuôn mặt trong trẻo thanh tú, một gương mặt không rành sự đời, bộ dáng nội tâm ngoan ngoãn đang cẩn thận lau kim châm cứu, cũng có người muốn khơi gợi hỏi thăm một chút, lúc nói chuyện giọng điệu cũng không khỏi trở nên hiên hòa: “Cô gái cô vẫn còn là sinh viên học trung y phải không?”
Muốn xưng là bác sĩ thì gương mặt cô vẫn còn quá non nớt, Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Vâng, tôi là sinh viên ngành y.”
Một người mặc áo blouse trắng nói: “Đồng chí nhỏ, tôi là bác sĩ của bệnh viện này, chưa từng nghe nói trung y có thể bắt mạch đo huyết áp được, cũng chưa từng nghe nói bác sĩ trung y nào có con mắt xuyên thấu có thể nhìn thấy tắc nghẽn trong đầu của bệnh nhân.”
Lại nói: “Nếu cô có thể chỉ nhìn mặt khám bệnh liền biết chính xác là tắc nghẽn m.á.u não, sau này tôi sẽ tìm cô khám bệnh. Nhưng chuyện hôm nay có chút trùng hợp, giống như diễn kịch vậy.” Ngụ ý là cô là kẻ lừa gạt bốn phương, bác sĩ lang băm thôi.
Lâm Bạch Thanh nói: “Huyết áp không thể đo bằng cách bắt mạch, nhưng trung y quan trọng về nghe nhìn, cũng cần quan sát khí huyết, chẩn mạch mà phân tích và tổng hợp. Với lại huyết áp tôi nói có lẽ cũng không chính xác, vẫn là phải nhờ vào dụng cụ.”
Câu trả lời khiêm tốn của cô khiến cho rất nhiều người có cảm tình, áo blouse trắng cũng cảm thấy lời cô nói có lý nên nói: “Cô đợi một lát nữa đi, y tá sẽ trở lại ngay, chúng ta xem cô nói có đúng hay không?”
Trung y không thể đo huyết áp bằng tay không.
Nhưng Lâm Bạch Thanh không phải là một bác sĩ trung y bình thường, theo như thầy Cố Minh của cô nói, cô là một bác sĩ trung y có thiên phú không ai sánh bằng. Mặc dù nói khiêm tốn nhưng dựa vào kinh nghiệm, chỉ số cô đánh giá sẽ không sai.
Trong nháy mắt, y tá hướng dẫn đã quay trở lại, giơ ngón tay cái lên nói: “Bạn học, em giỏi thật đấy, huyết áp cao nhất 220, huyết áp tối thiểu là 140. Bác sĩ nói nếu không phải thuốc An Cung Ngưu Hoàn của em cùng với châm cứu trích máu, lúc đó bà cụ đã đi rồi.”
Lúc đầu đáng lẽ vừa rồi bà cụ đã mất mạng, nhưng bây giờ bà cụ đã được cô cứu sống lại.
Ngay lập tức, một tràng thốt lên từ đám đông: “Oa, cô gái này trông vậy mà giỏi thật.”
“Cô nói đúng thật?” Mặc áo blouse trắng là bác sĩ Đàm, bác sĩ khoa gan của bệnh viện này, giọng điệu xen lẫn kinh ngạc và khó tin: “Cô chỉ nhìn mặt xem bệnh mà có thể đo chính xác huyết áp? Đoán mò?”