Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Trộm cũng không trộm những cái lớn, chỉ trộm mấy bộ thư pháp nhỏ.

Lâm Bạch Thanh sẽ nói chuyện của anh ta để cho nhà họ hoàn toàn mất hết mặt mũi sao?

Nếu như đó là Cố Ngao Cương, anh ta cảm thấy sẽ rất có khả năng.

Lúc này anh ta đã tuyệt vọng, có đứa con bị bệnh tim bẩm sinh chính là bản án tử hình của anh ta trong nhà họ Cố.

Anh ta đang đợi Lâm Bạch Thanh tuyên đọc bản án tử hình.

Nhưng sau khi im lặng hồi lâu, cô nói: “Anh Ngao Cương, không phải anh vẫn còn bận sao, đi với thím Lục trước đi.”

Một tiếng này giống như được trả tự do sau khi mãn hạn tù, Cố Ngao Cương như được ân xá, cất bước đi.

“Ngao Cương, con không thể đi được, Ngao Cương!” Cố Hoài Thượng không muốn để con trai đi, vội vàng kéo quần của anh ta.

Cố Ngao Cương mạnh mẽ nhấc chân thoát khỏi tay cha mình.

Lục Uẩn lo lắng cho chồng, không muốn đi, vẫn muốn thuyết phục nhưng Ngao Cương đã chặn ngang, mạnh mẽ kéo mẹ anh ta đi.

Cứ như vậy, đứa con trai là hy vọng duy nhất có khả năng làm chỗ dựa giúp đỡ ông ta cũng đã bỏ đi, Cố Hoài Thượng hoàn toàn bị mọi người vứt bỏ.

Bởi vì là người trong nhà nên cảnh sát đề nghị mọi người bàn bạc trước xem có thể giải quyết riêng hay không.

Tranh thư pháp thuộc về cả nhà họ Cố, nhưng hiện tại nhà cũ thuộc về Cố Bồi, hai ông cụ muốn nghe ý kiến của anh.

Cố Bồi nói: “Phải nghe ý kiến của Thanh Thanh, nếu em ấy muốn thì báo án xử lý.”

Nhưng cuối cùng xử lý mọi chuyện như thế nào, Cố Bồi lại chọn để cho Lâm Bạch Thanh tự quyết định.

Lâm Bạch Thanh lại hỏi: “Ông Năm, ông thấy thế nào?”

Cố Hoài Thượng bừng tỉnh đại ngộ, người duy nhất có thể cứu ông ta bây giờ chỉ có cha ông ta, vội vàng nói: “Cha, con nhất thời hồ đồ, cha cầu xin Lâm Bạch Thanh giúp con đi, chúng ta là người một nhà, vì có mấy bức thư pháp mà con bị giam giữ, con bị mất việc thì phải làm sao?”

Ông Năm nhìn Cố Bồi, Cố Bồi lại nhìn Lâm Bạch Thanh, cô cười nói: “Nể mặt của ông Năm, coi như bỏ qua đi.”

Đột nhiên bị đ.â.m sau lưng, Cố Vệ Quốc sửng sốt: “Vừa rồi đã nói muốn báo án, sao lại có thể bỏ qua chứ?”

Lâm Bạch Thanh không thay đổi sắc mặt bổ thêm một dao: “Anh Vệ Quốc, chúng ta đều là người một nhà, chú Hoài Thượng vẫn luôn ủng hộ Linh Đan Đường, cũng chỉ là hồ đồ một chút, anh cứ phải như vậy sao?”

Cố Hoài Thượng bị ly gián thành công, cực hận Cố Vệ Quốc: “Đm, sớm muộn gì tao cũng cho mày đẹp mặt!”

Một cái nồi lớn từ trên trời rơi xuống, Cố Vệ Quốc đã mất đi một đồng minh, còn thành công tạo ra một kẻ thù.

“Rõ ràng là chú Hoài Thượng trộm tranh thư pháp, vì sao không bắt chú ấy?” Anh ta hỏi ngược lại.

Thấy không ai trả lời, lại cao giọng nói: “Cháu chỉ mới đổi có một vài con dế, mọi người đã mắng cháu như chó. Chú ấy trộm Trung Đường trong nhà cũ của nhà họ Cố chúng ta đấy. Trung Đường tốt thịnh vượng ba đời, chú ấy ăn trộm mất phúc khí của ba đời nhà mình đi, dựa vào đâu mà mọi người nói một câu đã bỏ qua?”

Nghĩ đi nghĩ lại đã hiểu ra: “Cho rằng chi thứ hai của chúng tôi nghèo, không tiền không thế nên bắt nạt đúng không? Mấy người ghét bỏ tôi, tôi cũng ghét bỏ các người, ngôi nhà cũ của nhà họ Cố này, sau này ông đây sẽ không đến nữa.”

Hai ông cụ có chút xấu hổ, bởi vì đúng là họ thiên vị Cố Hoài Thượng, đối xử với Cố Vệ Quốc có chút lạnh nhạt.

Nhưng trong lòng Lâm Bạch Thanh lại cực kỳ thoải mái dễ chịu. Ầm ĩ cả nửa ngày, đây chính là hiệu quả mà cô muốn.

Nhìn Cố Vệ Quốc rời đi, ông Ba nói: “Đã muộn rồi, mọi người nên tản ra đi. Bạch Thanh, cháu thu dọn và chuyển nhà đi, sau này ngay cả ông cũng không được sống trong căn nhà này. Ngoại trừ ngày lễ, ngày Tết cúng tổ tiên, mấy đứa các cháu cũng bớt lui tới chỗ này đi. Ai đến, trong nhà cũ mất thứ gì thì bồi thường theo giá, dược đường cũng thế, sau này không có bệnh thì bớt lui tới!”

Một bộ thư pháp không đáng giá mấy đồng, nhưng cũng không chịu nổi người có mắt nhìn thiển cận, nông cạn, tham lam.

Mà với những gì xảy ra hôm nay, không phải ngày lễ, ngày tết thì sẽ không có ai trong nhà họ Cố có ý định đến cửa.

Đương nhiên, từ đó Cố Hoài Thượng cũng trở nên thật thà hơn, không còn dám làm loạn nữa.

Cố Vệ Quốc cũng đã hận c.h.ế.t ông ta rồi, còn thề rằng sẽ không bao giờ đến nữa.

Nhưng cuối cùng kể từ lúc này trở về sau cũng không dám nữa, lên cầu thang cũng biết đỡ người già, lúc đi đường cũng không cố ý đi nhanh, bỏ xa người già.

Ông ta có một học sinh làm ở phòng công chứng, mà đầu năm nay sắp xếp xử lý công việc cực kỳ chậm.

Advertisement
';
Advertisement