Việc này do chính Cố Bồi khởi xướng, nhưng hai ông không thể đồng ý nên họ hỏi Cố Bồi luôn: “Ý của cháu sao?”
Như thế khác nào đánh bạc, Cố Hoài Thượng dựng sào trêu khỉ là muốn xem con khỉ Cố Bồi này có muốn leo lên đỉnh không.
Nhưng Cố Bồi vẫn leo lên thật: “Đi làm thủ tục chuyển nhượng trước đi, cô ấy vẫn còn nhỏ, bọn cháu cưới chút cũng được.”
Cố Hoài Thượng c.h.ế.t lặng: Thế thì Linh Đan Đường trở thành tài sản trước hôn nhân của Lâm Bạch Thanh à?
Ông ta tức muốn chết, nói: “Mọi người gọi đứa con trai xuất sắc của con từ nước Đ về không thể nào chỉ đánh cái rắm rồi đuổi nó về được, vé máy bay khứ hồi sáu nghìn đồng, lương một tháng của nó là tám nghìn đồng, tổn thất này phải có người chịu chứ.”
Ông Ba vặn lại: “Rốt cuộc là cậu có ý gì?”
Cố Hoài Thượng nói: “Nếu đã gây tổn thất cho Linh Đan Đường thì khoản tiền này sẽ lấy từ khoản công của Linh Đan Đường.”
Lợi lớn không chiếm được thì ông ta cũng phải chiếm được một chút lợi nhỏ, mười bốn nghìn là một khoản tiền lớn trong thời đại này, ông ta muốn dùng lợi nhuận của Linh Đan Đường để bù vào khoản tiền này.
Đây là việc riêng của người nhà họ Cố, thịt thối trong nồi cũng là việc của nhà ông ta, vậy thì 20% của Lâm Bạch Thanh ông ta cũng sẽ không thể từ bỏ được, có lãi thì phải chia, hai cha con cãi nhau, cô không quan tâm.
Cô chỉ muốn chào Cố Bồi một tiếng để đi trước.
Nhưng lúc này bỗng nhiên Cố Bồi hỏi cô: “Cháu có dọn dẹp vệ sinh qua bức thư pháp không?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Không ạ.”
Cố Bồi chỉ tay lên: “Thật kỳ lạ, bức thư pháp này tự nhiên lại sạch thế, rất sạch sẽ.”
Lâm Bạch Thanh nhìn theo ánh mắt của Cố Bồi cũng nhận ra vấn đề.
Bức Trung Đường treo trên tường đã lâu lắm rồi không được lau, đáng lẽ ra phải có rất nhiều bụi bám trên bề mặt, nhưng bây giờ bỗng sạch sẽ lạ thường.
Cố Bồi là một người rất ưa sạch sẽ, chỉ cần thấy chỗ nào bẩn là cảm thấy rất khó chịu, thấy chỗ khác chỗ nào cũng có bụi nhưng trên thư pháp không có gì liền cảm thấy rất lạ.
Còn Lâm Bạch Thanh, nếu không vì câu hỏi của anh thì đã không để ý đến điều này rồi.
Theo thường lệ thì nhà chính của tứ hợp viện phải treo bức thư pháp Trung Đường, một căn lớn, hai căn nhỏ còn lại treo bốn bức Bình Đường, đương nhiên phải là tác phẩm của danh họa, theo như cách nói của người Đông Hải thì gia tộc nào treo thư pháp Trung Đường càng có giá trị thì gia tộc đó càng thịnh vượng, mà tường nhà họ Cố đang treo là bức thư pháp của Lưu Học Tuân.
Lưu Học Tuân không phải là nhà thư pháp nổi tiếng nhưng là người giàu có tiếng trước khi Đông Hải được giải phóng, hơn nữa đời sau của ông rất giàu có, chính bức Trung Đường do người giàu có viết đã mang đến tài khí và vượng khí cho gia chủ rồi, mặc dù nó không đáng bao nhiêu tiền nhưng ai cũng thích cả.
Sau khi bàn luận xong về cuộc hôn nhân ở kiếp trước thì chính Cố Vệ Quốc đã phát hiện ra rằng bức Trung Đường bị người ta đánh tráo.
Cố Vệ Quân láo liên đảo mắt một vòng là biết Cố Hoài Thượng là người đổi.
Cậu cười lớn xông ra cửa, mở hòm ra thì thấy bức thư pháp ngay tại chỗ khiến Cố Hoài Thượng xấu mặt.
Lâm Bạch Thanh không biết Cố Hoài Thượng đã đổi từ bao giờ, cô cũng không hiểu gì về thư pháp, cũng không hiểu thế nào là cũ, vì sau khi sống lại, cô đã đánh dấu vào mặt sau của bức thư pháp, cứ hễ đến nhà cũ là cô lại phải xem luôn.
Nhưng vì bức thư pháp chưa bao giờ bị đổi nên chỉ để ý mấy ngày, sau đó cũng không để ý đến nữa.
Nhưng việc này không giống với kiếp trước, trong mấy ngày sau khi ấn định hôn sự, bức thư pháp đã bị tráo đổi. Thật ra tình hình hiện tại rất giống với kiếp trước, hai người lớn tuổi dốc sức giữ lấy Linh Đan Đường.
Nhưng họ đều là những ông già 80 rồi, mà người già thì cần con cháu chăm sóc.
Nhưng con cháu không có lợi lộc gì thì sẽ không can tâm tình nguyện, sẽ oán trách người già, còn sẽ dùng mọi cách để gây chuyện, khiến họ sống không yên.
Lâm Bạch Thanh có thể nói thẳng chuyện của Cố Ngao Cương ra, nói anh ta có một rắc rối nhỏ trong cuộc sống như thế thì có thể khiến Cố Hoài Thượng từ nay trở đi không ngóc đầu lên được nữa, nhưng xem ra tin tức đó cũng có thể tiễn luôn ông Ba và ông Năm ngay tại chỗ.
Cô không thể vì chút việc nhỏ của nhà họ Cố mà chơi lớn đến mức cực đoan như vậy.
Nhưng nếu mặc kệ thì sau này ông Ba và ông Năm sẽ rất khó sống trước mặt con cháu.
Bỗng dưng cô phát hiện ra, bức thư pháp này vừa hay là một cơ hội để bịt miệng bọn làm loạn lại, sau này hai người già sẽ được sống những tháng ngày yên ổn, cô cũng không phải lo lắng về những kẻ bất đắc dĩ phải giúp đỡ này quấy nhiễu nữa.