Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chiêu Đệ vọt lên chặn ngang, lôi móc áo từ dây phơi quần áo xuống.

Cô ấy muốn bảo vệ chị gái, nhưng cô ấy vừa lôi xuống dây phơi đã bị đứt, móc áo từ trên rơi xuống phát ra tiếng lách cách, rớt hết lên bàn, sách trên bàn bị lật đổ, bình mực cũng bị lật úp ngay lập tức.

Cố Bồi nhanh tay đến đáng kinh ngạc, anh đã chèn hai quyển sổ vào trong sách, sau đó sắp xếp lại bình mực, bút và giấy đang lộn xộn trên bàn thành từng nhóm, nhanh đến nỗi Chiêu Đệ và Lâm Bạch Thanh cũng không nhìn rõ, cái bàn đã được anh dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.

Nhưng sau khi anh vừa dọn dẹp xong, chợt có một cảm giác xấu trong đầu, đưa tay kéo một cái, là dây điện, dây điện trên trần nhà rơi xuống hết. Trong nháy mắt, căn phòng này bỗng trở thành một nơi giống như trại tị nạn ở Syria.

Chiêu Đệ đứng bảo vệ trước chị gái mình, căng thẳng vô cùng.

Cô ấy sợ chú út sẽ tức giận và mất bình tĩnh, cũng sợ chú út sẽ đánh người, nhưng cho dù như thế nào đi nữa, chú ấy cũng không thể bắt nạt chị của cô ấy, hôn sự vẫn chưa được quyết định đã tới nhà ức h.i.ế.p người ta, đây là sao?

Mũi của Lâm Bạch Thanh đã đỡ đau rồi, liền nói với Cố Bồi: “Chú về trước đi, sáng mai đến đón cháu là được.”

Cố Bồi nhìn Chiêu Đệ giống như một chú cá nóc căng phồng, cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, gật đầu nói: “Được.”

Tuy nhiên, anh hiệu cho Chiêu Đệ đứng ra xa, sau đó quấn dây điện rơi xuống qua một cái đinh lồi trên tường, rồi buộc một nút bướm cho để giữ phần dây điện thừa. Đèn lúc nãy đang lung lay ở cửa sổ đã chiếu sáng trên bàn làm việc.

Thấy cả hai người Chiêu Đệ và Lâm Bạch Thanh còn đang ngơ ngác, anh giải thích: “Dây phơi quần áo và dây điện đi song song nhau. Nếu có rò điện, cả hai sẽ bị giật điện. Đặt đèn trước bàn làm việc tốt cho thị lực hơn.”

Lại nói với Chiêu Đệ: “Từ bây giờ, chú sẽ là người chăm sóc cho chị cháu, nếu có bất kỳ yêu cầu nào về cuộc sống hằng ngày, cứ thoải mái nói với chú, không cần khách sáo.”

Chiêu Đệ đứng ngẩn ngơ nhìn Cố Bồi đi xa, nhỏ tiếng hỏi chị gái: “Chú nói sẽ chăm sóc chị, chăm sóc thế nào?”

Lại vội vàng hỏi: “Có phải lúc nãy chú ấy bắt nạt chị không?”

Nếu lúc nãy Chiêu Đệ không đến, Lâm Bạch Thanh đã bắt nạt Cố Bồi thành công rồi.

Cô nói: “Không có.” Lại nói tiếp: “Chiêu Đệ, chú út rất tốt, chắc chắn bọn chị cũng sẽ kết hôn, sau này em tiếp xúc với chú ấy dần dần là em sẽ hiểu.”

Cố Bồi có tốt hay không, Chiêu Đệ tự cho là mình biết rõ hơn chị gái, nhưng bởi vì Linh Đan Đường, chỉ mong chú ấy không đánh chị, cô ấy có thể chịu được. Cô ấy ngồi trên mép giường và im lặng một lúc, đột nhiên Chiêu Đệ kinh ngạc kêu lên: “Chị ơi, nhìn kìa, chú út thắt một nút bướm trên dây điện.”

Lâm Bạch Thanh nhìn kỹ hơn, đúng vậy, phần dây điện thừa đã được Cố Bồi thắt thành một nút bướm. Dây điện đa sắc sau khi được tạo thành nút bướm, bóng đèn 30 watt đột nhiên trông trở nên đáng yêu hết sức.

Hơn nữa, chú ấy còn lau bóng đèn nhỏ hoàn toàn sạch sẽ.

“Hình như chú út khá giỏi việc nhà.” Chiêu Đệ nhận ra và nói.

Về chuyện to tát như có thể đảm đương việc nhà không, với kinh nghiệm của Lâm Bạch Thanh thì chẳng những có mà còn cực kỳ có, ngoài ra có thể cùng đảm đương việc nhà không, với kinh nghiệm Lâm Khẩu, không những biết lại còn không đi.

(Đoạn này team chưa hiểu rõ ý tác giả lắm nên chưa dịch được sát ý, mong các bạn thông cảm).

Về việc chăm sóc thì cô may mắn vì trong kiếp trước, với tư cách là con cháu, cô đã từng được trải nghiệm.

Bây giờ chiêu Đệ vẫn chưa thể hiểu được và cô cũng không thể diễn tả.

Nhưng sau này Chiêu Đệ sẽ biết thôi, đó là một loại cảm giác có thể khiến người ta ngạt thở.

Cô cũng không thể nói rõ, chỉ có thể nói mập mờ và mơ hồ: “Chắc là chú ấy chỉ nói vài câu khách sáo thôi.”

Chiêu Đệ cũng không thể tưởng tượng được một người đàn ông có thể chăm sóc phụ nữ một cách tỉ mỉ như thế nào. Cô ấy quyết định không nghĩ đến điều đó nữa và nói: “Chú ấy đã đồng ý với việc kết hôn rồi phải không? Khi nào chúng ta sẽ thảo luận về việc chuyển nhượng giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai? Em đã sẵn sàng tất cả giấy tờ như thẻ căn cước và sổ hộ khẩu rồi.”

Lâm Bạch Thanh gật đầu cười: “Đồng ý rồi!”

Anh đã đồng ý với việc kết hôn, nhưng về việc ly hôn, có một chút kỳ lạ, anh vẫn chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Advertisement
';
Advertisement