Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Trong tay Lâm Bạch Thanh cũng có di chúc, hai bức di chúc giống nhau như đúc, cô móc ra, nói: “Cháu cũng tuân theo di chúc.”

Trong lòng Cố Hoài Thượng tự nhủ không thể nào, trong di chúc đã nói rõ, là “đời cháu của nhà họ Cố”.

Ông ta đáp lại: “Cô tính sửa di chúc?”

Lâm Bạch Thanh không thèm nói với ông ta, nhìn ông Ba: “Ông xem xem, cháu có bóp méo di chúc hay không?”

Di chúc viết bằng bút lông, là chữ phồn thể, hơn nữa là kiểu viết dựng thẳng, chưa nói đến bóp méo, dấu chấm câu cũng không đổi được.

Hai phần giống nhau như đúc ngay ngắn chỉnh tế, mặt giấy sạch sẽ, chữ viết gọn gàng.

“Không có.” Ông Ba nói.

Ông Năm cũng nói: “Ông cũng xem rồi, không có.”

Nghe thấy trong nhà chính tranh cãi, mẹ Cố vội vàng bưng bánh trôi tới cắt ngang, khiến tất cả mọi người yên tĩnh lại.

Trước tiên đưa cho các trưởng bối, rồi lại đưa cho Lâm Bạch Thanh một chén, ý bảo cô đưa cho Cố Bồi ngồi bên cạnh cô.

Nửa buổi này, cả quá trình Lâm Bạch Thanh không hề nhìn Cố Bồi, nghe thấy anh đồng ý với mình rồi, cũng biết tuy rằng anh không để ý tới hôn nhân, thế nhưng anh là người nói lời giữ lời, lúc nói ra thì trong lòng cũng ghi lại.

Lúc này đưa bánh trôi tới, cô cúi đầu nói câu: “Chú nhỏ, cẩn thận bị bỏng.”

Cố Bồi nhận lấy bánh trôi, đôi mắt lạnh lùng, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Nói giá đi, trong khoảng 1,5 triệu, chúng ta mua nó lại.”

Lâm Bạch Thanh hơi sửng sốt mới phản ứng lại.

Cố muốn theo di chúc, lấy lại dược đường vốn nên thuộc về mình.

Nhưng trong một giây cô hỏi Cố Bồi, anh lại cho rằng cô là muốn làm trái với di chúc sau đó gả cho anh.

Mà nếu như vậy, cần phải mua lại Linh Đan Đường.

Cho nên ban nãy anh đang tính giá.

1,5 triệu?

Không phải anh cũng mới đi làm sao, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Không nhìn ra, cô lại chọn được một kim chủ lớn.

Tuy rằng anh còn chưa chính thức đồng ý, nhưng thái độ này của anh, Lâm Bạch Thanh cũng yên tâm.

Cô cũng muốn chính thức cầm lại thứ thuộc về chính mình.

Đã sắp mười hai giờ, mọi người cũng đã đói bụng, muôi đụng bát, cả phòng chỉ nghe thấy tiếng khua bát.

Cố Hoài Thượng ngồi đối diện Cố Vệ Quốc, một ánh mắt kết thành đồng minh.

Náo loạn như vậy một hồi, Lâm Bạch Thanh lại chọn Cố Bồi, bọn họ không biết cô nghĩ thế nào nhưng trực giác cho thấy cô cũng sẽ cầm di chúc nói chuyện, vì vậy hai người cầm lấy hai phần di chúc ở trên bàn, đọc cẩn thận, hai tờ giấy giống nhau như đúc, chữ giống nhau như đúc, mà ngay cả con dấu của Cố Minh cũng không có gì khác nhau, một phần di chúc như vậy, cô có thể làm gì được?

Ông Năm vô cùng tiếc nuối, vì chuyện hôn sự, ông ấy đã gọi cả cháu trai từ nước Đ về.

Mà ngay cả ông ấy cũng cho rằng Ngao Cương có thể tiến tới với Bạch Thanh, ai ngờ được kết quả lại thành ra thế này.

Ông Ba cũng thấy đáng tiếc, có điều Vệ Quân đã nói đúng là du học rất tốt, ông cũng không nói cái gì.

Nhưng tóm lại đây là cả sản nghiệp nhà họ Cố, cuối cùng vẫn phải truyền thừa nó.

Bọn họ phải giải quyết chuyện này công bằng hợp lý.

Bỏ bát xuống, ông Ba nói: “Bạch Thanh, hôn sự không giống với những chuyện khác, không thể cưỡng ép ở bên nhau, phải tình đầu ý hợp, cháu muốn kết hôn với ai các ông sẽ không phản đối, người nhà họ Cố chỉ cần không có ý gây rối Linh Đan Đường, theo lý cũng không phản đối, thế nhưng chúng ta phải làm theo di chúc, Tiểu Bồi không có trên di chúc, cho nên…”

Lâm Bạch Thanh cắt ngang lời ông Ba, chỉ vào di chúc: “Cố Bồi cũng là đời cháu, vì sao chú ấy không thể?”

Cố Hoài Thượng cũng xem di chúc, hỏi ngược lại: “Cố Bồi là con trai của chi thứ tư, sao lại thành đời cháu được?”

Lâm Bạch Thanh bình tĩnh, hỏi lại: “Chú Hoài Thượng, chú không phải người nhà họ Cố sao, chú không phải tổ tông nhà họ Cố sinh, không phải con cháu nhà họ Cố sao, lẽ nào chú sinh từ trong kẽ đá ra?”

Trước lúc cô chưa nói câu này, ông Ba ông Năm cũng thấy cô không đúng, đều đang suy nghĩ có nên hạ giá cho Lâm Bạch Thanh và Cố Bồi, để họ mua lại dược đường, nhưng qua lời cô vừa nói, hai người chợt tỉnh ngộ.

Nếu nói con cháu theo Cố Minh, vậy chỉ có thể là đồng lứa với Vệ Quốc, nhưng ngược thêm một đời thì sao?

Cho nên tuy rằng lúc đó ông Hai muốn đặt hôn sự ở đời cháu, nhưng Cố Minh đã để lại thủ đoạn trong câu từ.

Cố Hoài Thượng cũng không ngốc, ông ta nói: “Không đúng sao Lâm Bạch Thanh, di chúc là Cố Minh lập, chính là đời cháu của ông ấy.”

Xem như ông ta đã thấy rõ rồi, Lâm Bạch Thanh đã muốn gả cho Cố Bồi ưu tú mới du học về rồi, nhưng cô lại làm loạn kéo cả các trưởng bối ở nước ngoài lẫn mấy cháu trai vào, lãng phí vé máy bay, lãng phí thời gian.

Ông ta không được thứ gì tốt, cũng sẽ không để Lâm Bạch Thanh sung sướng được.

“Thì di chúc căn dặn, nếu như là đời cháu của Cố Minh thì nên viết là Cố Minh, nhưng thầy cháu viết là Cố thị.” Lâm Bạch Thanh nói.

Cố Hoài Thượng vỗ bàn: “Tiểu Lâm, cô vốn là một cô gái đàng hoàng, sao lại bắt đầu dở trò rồi?’

Advertisement
';
Advertisement