Cùng sống trong một ngõ, việc Lâm Bạch Thanh chọn chồng là chuyện láng giềng xung quanh đều biết, tất nhiên mọi người đều quan tâm.
Tuy nhiên trong hàng xóm cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nhưng cần đối xử tôn trọng lẫn nhau cho nên thường không có sự can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác.
Nghe tiếng gầm rú của chiếc xe máy Cố Ngao Văn đã đi xa, lúc này nàng dâu nhà họ Bảo mới cầm quạt đi ra: “Bạch Thanh, việc chọn đối tượng không được vội vàng, em phải chọn từ từ chứ đừng có chọn cái loại…”
“Đàn ông mà thận hư, cuộc đời này coi như hết.” Bảo Xuân Minh vừa thở dài vừa đỡ lưng.
Khi nghe câu này của anh ta, cả đại viện đều cười vang.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, sân nhà được bao quanh bởi hàng hiên, những người đàn ông chỉ mặc quần cộc đang tắm trong sân, trong khi những người phụ nữ ngồi dưới mái hiên vá vá may may quần áo. Mọi người đang bàn tán với nhau, bận rộn đưa ra ý kiến cho Lâm Bạch Thanh.
Đột nhiên, Bảo Xuân Minh lại nói: “Bạch Thanh, em mới 20 tuổi, thật sự quá trẻ để ngồi dược đường xem bệnh, nếu như việc chọn đối tượng khó khăn như vậy, tại sao lại không thương lượng với nhà họ Cố, bán Linh Lan Đường đi và chia chút tiền rồi ra ngoài đi làm là được.”
Lâm Bạch Thanh nhìn mặt anh ta: “Anh Bảo, anh bị gút mà vẫn dám uống rượu? Thế hôm nay anh uống bao nhiêu rồi?”
Cây quạt trong tay nàng dâu nhà họ Bảo lập tức dừng lại, ánh mắt của cô ta biến thành một con d.a.o sắc lạnh, gió lạnh vù vù.
Bảo Xuân Minh còn cố ngụy biện: “Không, không có! Tôi đã kiêng rượu nửa tháng rồi.”
Trong lòng anh ta nghĩ rằng lúc trưa mình đã lén lút uống hai chén rượu, mùi rượu đã tan từ lâu, làm sao em ấy biết được.
Tuy nhiên trong tiềm thức, anh ta sờ chân và nói với khuôn mặt đau khổ: “Đúng là tôi đã uống, bây giờ chân đau kinh khủng.”
“Tôi đ.â.m cho anh hai châm nhé, nếu không thì đến nửa đêm sẽ đau hơn.” Lâm Bạch Thanh vào trong nhà lấy một bộ kim châm, trước tiên khử trùng tay và kim châm và sau đó làm sạch vùng da trên cơ thể Bảo Xuân Minh, trong chốc lát, cô đã châm xong cho anh ta.
Tất cả những người trong sân nhà, kể cả những đứa trẻ nhỏ đều dừng lại không ồn ào nữa, yên lặng và tập trung nhìn vào cô nàng đang khéo léo sử dụng mũi kim bạc, bàn tay nhỏ nhắn, thon dài và trắng như ngọc của cô, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc kim trong ánh sáng mờ ảo từ mái nhà. Dưới mái nhà, nơi muỗi và ruồi đang bay nhảy, những chiếc kim bạc như đang bay lượn.
Ánh mắt và động tác tay của cô dịu dàng như nước vậy.
Một chiếc kim bạc châm vào ngón chân cái của anh ta, sâu ba tấc, những người xung quanh đều cảm thấy đau đớn, tim như co rút, nhưng Bảo Xuân Minh lại cảm thấy thoải mái, anh ta thở dài: “Gút là một căn bệnh rất phù hợp với phương pháp châm cứu.”
Sau đó, anh ta tiếp tục nói: “Bạch Thanh, em nhất định phải tiếp tục kinh doanh Linh Lan Đường. Tôi không thể cai rượu được, tôi đã tìm mấy bác sĩ khác, chưa tìm được ai có kỹ thuật tốt như em và thầy em cả, nếu không còn Linh Lan Đường nữa, sớm muộn gì cũng tôi sẽ sống đau đớn muốn chết.”
Bác Vương vỗ quạt nói: “Không ngạc nhiên khi bác sĩ Cố Minh luôn ca ngợi cô ấy. Cô gái Bạch Thanh này thực sự có tài năng bẩm sinh. Tiếc là gia đình nhà họ Cố đều đã chuyển đi rồi, không còn ở đây nữa, bọn họ không thể biết được.”
Nàng dâu nhà họ Bảo vẫn tiếp tục phẩy quạt và nói: “Theo ý kiến của chị, Bảo Xuân Minh không kiểm soát được cái miệng của mình mà chửi khi uống rượu thì đáng đau chết.”
“Bạch Thanh biết châm cứu, sớm muộn một ngày nào đó chị sẽ nhờ em châm vào huyệt thèm ăn của Bảo Xuân Minh!” Cô ta tiếp tục nói.
Sau khi Lâm Bạch Thanh châm cứu xong, Chiêu Đệ đã nấu sẵn nước tắm. Tuy nhiên, cô có thói quen là sau khi sử dụng kim, cô phải đun sôi kim để tiến hành tiệt trùng. Đợi đến khi Chiêu Đệ lau chùi sạch, ra ngoài cho mát mẻ, cô mới thả lỏng và cởi quần áo trong căn phòng nhỏ hẹp.
Hai chị em cùng nằm trên một chiếc giường, một chiếc giường chật chội, không thể xoay người được và mỗi khi di chuyển cũng vang lên tiếng lẹt kẹt.