Cố Ngao Cương chính là thiên chi kiêu tử của nhà họ Cố, ngay cả ông Ba cũng cho rằng trong tương lai có thể sẽ vượt qua Cố Bồi.
Nhưng anh ta đã bị công phu của Lâm Bạch Thanh làm cho kinh hãi.
Là con cháu nhà họ Cố, thật ra khi họ còn bé, Cố Minh đều đã dạy cho họ một chút kỹ thuật thiền định, đứng trung bình tấn hoặc là luyện nội công, dùng khinh công.
Bởi vì ngay từ đầu võ thuật đã chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ nên Cố Minh không dạy Lâm Bạch Thanh, chỉ là lúc ông dạy các cháu trai thì cô nhìn một chút, tự học đến trình độ nhất định, Cố Minh mới có thể chặn miệng ông Ba và ông Năm lại, dạy cho cô.
Người chưa từng học sẽ không biết đứng trung bình tấn hai giờ, thiền định hai tiếng đồng hồ mệt mỏi biết bao nhiêu.
Cũng chẳng ai biết được thật sự muốn luyện nội công sẽ khó khăn thế nào, khô khan đến đâu.
Vậy nên Cố Minh từng đau khổ hết lòng dạy dỗ nhưng cả đám cháu trai không một ai học được.
Hơn nữa sau đó còn trở thành chỉ cần nhìn thấy nhà cũ, bọn trẻ đều sẽ đi đường vòng.
Nhưng chỉ có Lâm Bạch Thanh: một cô gái nhỏ, vậy mà lại truyền thừa được võ thuật quyền cước của Cố Minh một cách hoàn hảo.
Trong lòng tất nhiên có hơi sợ hãi, mà cùng lúc đó Cố Ngao Cương cũng có một ý tưởng mới, anh ta cẩn thận đánh giá Lâm Bạch Thanh, tựa như nhìn một di vật văn hoá ngàn năm, cuối cùng cũng nói: “Bạch Thanh à, ở châu u, võ thuật nổi tiếng hơn trung y nhiều, nếu ở châu u thì thuật quyền cước này của em sẽ giúp em nhanh chóng trở thành… Ừm, nữ hoàng tiệc tùng.”
Lâm Bạch Thanh hiểu ý của anh ta nhưng ra vẻ như không hiểu, hỏi trêu tức: “Đó là gì vậy, như kiểu con khỉ làm trò diễn xiếc cho người ta xem ở mấy bữa tiệc, rồi mọi người sẽ cho em tiền xu, vỗ tay khen ngợi gì đó sao?”
“Không, không phải đâu, như kiểu một số bậc thầy yoga Ấn Độ ấy, em sẽ trở thành ngôi sao của một loạt các bữa tiệc, buổi tiệc tùng của người có ảnh hưởng, sẽ là đối tượng được tung hô đó.” Cố Ngao Cương nói.
Lâm Bạch Thanh có hơi không vui, cố tình nói: “Vậy không phải vẫn là khỉ sao?”
Cố Ngao Cương đã nghĩ tới việc nếu kết hôn cùng Lâm Bạch Thanh, anh ta sẽ mãi mãi không thể tìm được thứ gọi là bạn tâm giao có cùng tiếng nói chung trong hôn nhân, cũng là vì ngăn ông nội c.h.ế.t mà anh ta chuẩn bị cúi đầu tiếp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Nhưng hiện giờ giao lưu của hai người chính là ông nói gà bà nói vịt, không hề dính dáng gì tới nhau.
Sự kiên nhẫn của anh ta đã gần như cạn sạch, nhưng anh ta vẫn nói: “Làm sao mà em giống khỉ được chứ, em xinh đẹp vậy mà.”
Nhưng thật ra thì cô đang làm việc, mặc đồ cũ kỹ, gương mặt dù xinh đẹp đến đâu thì cũng không hợp với niềm yêu cái đẹp ‘gợi cảm’ của Cố Ngao Cương, không phải, nói đúng hơn là còn kém xa lắm.
Anh ta đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Lâm Bạch Thanh từ từ dừng bước, nói: “Đúng rồi, anh Ngao Cương, cuối cùng đứa nhỏ kia của chị Yuko vẫn sinh ra à, hay là không sinh, phá rồi?”
Vẻ mặt Cố Ngao Cương mờ mịt hỏi ngược lại: “Đứa nhỏ gì, em nói gì vậy sao anh không hiểu?”
“Em nói đùa thôi, đi ngủ sớm chút đi, ngày mai phải thu dọn thêm một ngày nữa là công việc xong xuôi rồi.” Lâm Bạch Thanh nói.
Lúc này Cố Ngao Cương mới không quấn lấy Lâm Bạch Thanh nữa, rời đi.
Lâm Bạch Thanh cũng đã kiểm tra được, bấy giờ Cố Ngao Cương vẫn còn muốn duy trì hình tượng hoàn hảo, có lẽ nếu cô không đưa ra chứng cứ, anh ta chẳng những sẽ không nhận nợ, thậm chí cũng chắc chắn không thể trả lại tiền.
Mà về khoản nợ kia thì phải nói đến hai loại thuốc An Cung Ngưu Hoàng hoàn và Tô Hợp Hương hoàn.
Một số loại thuốc trung y vì bản thân chúng có thể tự khử trùng chống phân huỷ, chỉ cần nói về điều kiện bảo quản, không cần nói về thời hạn sử dụng.
An Cung Ngưu Hoàng hoàn cùng Tô Hợp Hương hoàn chính là một trong số đó.
Hơn nữa bởi vì nguyên liệu khác nhau, dược tính của mỗi lô thuốc cũng khác nhau.
Năm 1949, năm giải phóng, theo sự ủy thác của chính phủ Đông Hải, Cố Minh từng làm một lô An Cung Ngưu Hoàng hoàn và Tô Hợp Hương hoàn cho các chiến sĩ cách mạng vừa mới tham chiến, toàn thân bệnh tật từ trong trận chiến, với tấm lòng kính ngưỡng và biết ơn, ông ấy dùng nguyên liệu được lưu giữ trăm năm trong dược đường, có dược tính tốt nhất, vì thế tất nhiên tác dụng thuốc là không phải bàn cãi.
Giao xong phần chính phủ cần, còn lại một phần, đương nhiên không thể bán lẻ được, chỉ có những người mắc bệnh cấp tính, hơn nữa bắt buộc là thanh niên dưới bốn mươi tuổi hoặc trẻ em trong tình trạng tính mạng nguy hiểm, thậm chí phải là lúc bác sĩ phán định bắt buộc sử dụng thì mới có thể cho một viên thuốc.
Giá thì không đắt nhưng một viên thuốc ấy chính là một mạng người, bình thường không thể lãng phí được.
Năm đó còn lại mười viên, trước khi làm được mẻ thuốc mới, ông Hai nhà họ Cố bị nhồi m.á.u não, song vì triệu chứng rất nhẹ, có thể dùng thuốc khác điều trị được nên Cố Minh cũng không đưa ông ấy, muốn giữ lại chữa trị cho bệnh nhân nguy cấp hơn.