“Bà đừng có hối hận. Thanh Kỳ, dọn dẹp đồ đạc, chúng ta đi.” Chu Kiều Kiều khóc lóc chạy ra ngoài.
Triệu Quế Phân nghe thế cười lạnh.
Hối hận? Bà ta mới không thèm hối hận. Cho dù vợ thằng năm có may mắn, có ghê gớm cỡ nào thì cũng là con dâu của nhà họ Vương bọn họ. Nếu thằng năm không cần cô ta, sau này cô ta chính là hàng đã qua sử dụng.
Cô ta còn có thể tìm được ai tốt hơn thằng năm sao?
Với lại nếu để cô ta biết trong nhà đã hết sạch tiền, vậy chẳng phải là sẽ càng lớn chuyện hơn sao?
Triệu Quế Phân chỉ cảm thấy cuối cùng bà ta cũng thắng được một lần, khập khiễng ra khỏi phòng.
Còn chưa đi được vài bước, đã lập tức nhìn thấy Lưu Tiểu Nga hoang mang rối loạn bưng một chậu nước chạy về phía này.
“Cô làm cái gì đó? Sao lại chạy nhanh như vậy?” Triệu Quế Phân bực bội gọi con dâu thứ hai lại.
Ai ngờ Lưu Tiểu Nga vốn dĩ đã hoảng, lúc này bị bà ta gọi lại giật mình, lập tức quăng cái chậu trong tay ra ngoài, một chậu nước nóng đổ hết lên trên người Triệu Quế Phân.
“A!”
Triệu Quế Phân bị bỏng la to.
“Con, con không có cố ý, mẹ có bị làm sao không?” Lưu Tiểu Nga sợ đến mức bật khóc.
Lúc này mọi người trong phòng đều chạy ra ngoài.
Bạch Tú Tú nghe được động tĩnh ở bên ngoài, nhanh chóng xuống giường nói: “Thanh Hòa, anh trông chừng đồ ăn, em đi ra ngoài hóng chuyện.”
Cô nói xong lập tức bỏ chạy.
Trong sân, Triệu Quế Phân bị nước bỏng đến nhảy cẫng lên.
Lưu Tiểu Nga ngồi dưới đất bật khóc.
Cả gia đình đều ngơ ngác.
“Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì thế?” Vương Thủ Thành từ trong phòng đi ra, lập tức nhìn thấy bà già nhà mình nhảy nhót lung tung giống như một mụ điên.
Không phải ông ta bảo bà ta đi nói chuyện với hai vợ chồng nhà thằng năm sao? Bây giờ bà ta lại gây chuyện gì nữa vậy?
“Cha, cha đến rồi, cha xem phải làm sao bây giờ? Lúc nãy con không có cố ý, mẹ gọi con, con bị giật mình nên mới hất hết toàn bộ nước nóng lên người mẹ.” Lưu Tiểu Nga nói năng lộn xộn giải thích hành vi của mình, lúc đầu cô ta đang nghe lén mẹ và hai vợ chồng thằng năm nói chuyện ở phòng đông.
Nghe được bà ta không thể cho hai vợ chồng thằng năm tiền thì cô ta cũng vội vàng chạy về báo cho chồng mình.
Kết quả không đợi cô ta nói, chồng của cô ta đã đòi nước nóng.
Cô ta vội vàng đi bưng nước nóng, lại gặp phải mẹ…
Cô ta nghe lén vốn dĩ đã chột dạ rồi, cho nên mới hoang mang rối loạn vội vàng.
Kết quả vẫn cứ gặp rắc rối.
“Cô đúng là cái thứ sao chổi xui xẻo, cô muốn tôi c.h.ế.t bỏng đúng không? Còn đứng đờ ra đó làm cái gì? Mau chạy đi tìm Trương lão đầu đến đây cho tôi, lần này tôi chắc chắn là lại bị bỏng rồi. Cô phải trả tiền khám bệnh cho tôi đó.”
Triệu Quế Phân chỉ vào Lưu Tiểu Nga bắt đầu mắng chửi.
Lưu Tiểu Nga vừa nghe nói cô ta phải trả tiền lại càng tủi thân hơn.
“Được rồi, con mau chị đi tìm ông Trương đi. Bà già, bà cũng đừng nhảy nữa, nhảy tới nhảy lui còn ra cái gì nữa? Mau đi vào nhà thay quần áo rồi lại nói.” Vương Thủ Thành cũng không thích nhìn thấy bà già này nhảy nhót lung tung.
Dạo gần đây bà ta càng lúc càng không ra cái gì.
Đã bao lớn rồi mà còn không có đầu óc nữa.
Nhà của bọn họ hiện tại còn có thể giống như lúc trước sao? Hiện tại bọn họ không có tiền, lại còn ngang ngược như thế, sau này mấy đứa con trai làm gì còn có ai chịu nghe lời bọn họ chứ?
Triệu Quế Phân vô cùng tủi thân nhảy nhót chạy về phòng.
“Thằng năm nói thế nào?” Vương Thủ Thành đóng cửa lại hỏi.
“Nó còn có thể nói cái gì nữa? Đương nhiên là không chịu rồi. Còn có vợ thằng năm cũng không đồng ý, còn nói có phải tiền của chúng ta có vấn đề gì hay không, làm tôi sợ đến mức tát cho nó một bạt tai. Tôi bảo nó đi về nhà mẹ đẻ mượn tiền, cũng không biết có mượn được tiền không nữa.”
Triệu Quế Phân nhắc đến hai vợ chồng nhà thằng năm cũng cảm thấy càng sốt ruột.
Cuộc sống sau này sẽ rất vất vả.
“Sau này bà đối xử tốt với bọn nó một chút, cũng đừng có đối xử với mấy đứa con dâu như lúc trước nữa. Hiện tại hai chúng ta đã không còn giống như lúc trước, bà đừng có kiếm chuyện thêm cho tôi. Hai vợ chồng thằng cả còn đang ở trong nhà đó, coi chừng cả gia đình lại bị vợ thằng cả xúi giục chia rẽ.”
“Nó cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.” Vương Thủ Thành nhắc đến con dâu cả là lại hối hận tại sao lúc trước ông ta lại đồng ý cho thằng cả cưới cô về nhà.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Triệu Quế Phân bị bỏng rất đau.
Bạch Tú Tú không ngờ rằng Triệu Quế Phân bị bỏng, nhưng mà trước khi ăn cơm chiều lại có thể nhìn thấy cảnh này cũng rất là không tệ.
Lưu Tiểu Nga u oán nhìn Bạch Tú Tú, sao cô lại xấu xa như thế? Còn đứng đây hóng chuyện nữa?
Bình thường Bạch Tú Tú đều sống sung sướng, muốn cái gì có cái đó, hiện tại lại còn đến đây xem trò hề của cô ta nữa? Sao lại có người xấu xa như thế chứ?
Trong lòng vô cùng ấm ức, Lưu Tiểu Nga bò dậy đi vào phòng bếp nấu nước nóng lần nữa.
“Chị cả, lúc nãy tôi thấy chú thím năm nổi giận đùng đùng đi theo chị ba nhà mẹ đẻ của thím năm đi rồi. Tôi thấy mẹ cũng là từ trong phòng của chú năm ra, chắc là đã có chuyện gì rồi.” Triệu Thúy Hoa nhìn thấy mấy chị em dâu đều đi vào phòng rồi.
Mấy người đàn ông cũng ở bên ngoài làm việc, cô ta đi đến bên cạnh Bạch Tú Tú nói chuyện.
“Vậy à? Chắc là nói chuyện gì đó với mẹ lại không thống nhất ý kiến được đó?” Bạch Tú Tú đại khái đoán được là chuyện gì.
“Cô ta cũng tham lam thật đó, thái độ của mẹ như thế, có thứ gì tốt đều cho chú năm, vậy mà cô ta còn chưa hài lòng sao?” Triệu Thúy Hoa ngẫm lại là cảm thấy giận, nếu có thể cho cô ta và lão tam những ích lợi đó, cô ta cũng không dám tưởng tượng mình sẽ hiền hòa dịu dàng với Triệu Quế Phân đến cỡ nào!
Bạch Tú Tú nhìn nhìn cô ta cười cười không tiếp lời.
Triệu Thúy Hoa thấy cô ta không hỏi thăm được cái gì từ trong miệng chị cả, cũng dẹp ý đồ này sang một bên.
Lúc này trong căn phòng nhỏ được ngăn cách ra từ trong phòng chính, Lưu Tiểu Nga lén lút kéo Vương Thanh Phú về phòng, nhỏ giọng nói chuyện với Vương Thanh Phú, sợ bị cha chồng nghe thấy.
Vương Thanh Phú thấy dáng vẻ này của vợ là cảm thấy ngứa mắt: “Sao em càng lúc càng quái dị vậy hả? Sao nào? Em nói chuyện mà còn sợ bị người ngoài nghe được nữa hả?”
“Anh nói nhỏ thôi, em mới vừa nghe được quan trọng đó.” Lưu Tiểu Nga khóc lóc sướt mướt nói lại cho chồng mình nghe chuyện cô ta vừa mới nghe lén được lúc nãy.
Vương Thanh Phú vốn dĩ đang cảm thấy cô ta rất phiền, nghe cô ta nói xong, anh ta lập tức thay đổi thái độ ngay.
Để bọn họ tự bỏ ra ba trăm năm mươi đồng?
Anh ta cũng không trông chờ vào việc cha mẹ không cho thằng năm mà chỉ cho một mình anh ta.
Thằng năm còn có nhà mẹ đẻ của vợ, có thể về nhà mẹ đẻ của vợ để vay tiền, vậy anh ta thì sao?
Lưu Tiểu Nga không giống như người dám chạy về nhà mẹ đẻ mượn tiền.
Chỉ cần nghĩ đến đây, tâm trạng của Vương Thanh Phú lập tức rơi xuống đáy cốc.
“Làm sao bây giờ gì? Anh nói coi chuyện này vốn đang yên ổn…” Lưu Tiểu Nga đang định khóc.
“Khóc cái gì mà khóc? Anh còn có thể trông cậy vào nhà mẹ đẻ của em sao? Cứ lấy tiền riêng của hai chúng ta ra dùng trước đi, chờ anh làm công nhân rồi, số tiền này còn có thể dành dụm lại lần nữa. Nhưng mà chờ đến đầu xuân em nhất định phải xuống ruộng làm việc cho đàng hoàng, nhất định phải lấy được mười công điểm. Nếu không cuối năm nhà chúng ta sẽ không dành dụm được bao nhiêu tiền. Đây cũng coi như là đền bù vì nhà mẹ đẻ của em không thể cho chúng ta mượn tiền, em cũng đừng trách anh.”
Vương Thanh Phú lạnh mặt, anh ta cảm thấy mình đã tốt lắm rồi.
Lưu Tiểu Nga còn chưa sinh cho anh ta đứa con trai nào, sinh hai đứa con gái, anh ta cũng không nói cái gì. Đây đều là lỗi của Lưu Tiểu Nga, hiện tại anh ta còn đồng ý sống chung với Lưu Tiểu Nga thì đã coi như là một người đàn ông tốt rồi.
Lưu Tiểu Nga vừa lau nước mắt vừa gật đầu nói: “Em biết rồi, là lỗi của em. Anh cứ yên tâm, năm nay em nhất định sẽ mang thai, sang năm sẽ sinh cho anh một đứa con trai. Việc ngoài ruộng anh cứ yên tâm đi, còn có em.”
“Được rồi, em cũng đừng khóc nữa.”
Vương Thanh Phú hài lòng.