“Sao nào? Đồ ăn này còn chưa bịt được miệng của chú đúng không? Chú mau ăn cơm đi, cha mẹ mình không thích giúp người khác, nhưng chú Dương lại không biết. Chú Dương cũng coi như một trong số những người bạn ít ỏi của cha trong thôn Hạ Hà, ở trước ông ấy, cha cũng giả vờ rất là giỏi. Còn chuyện nhà ai bị mất con đó hả? Dù sao không phải nhà mình là được rồi.”
Vương Thanh Phú không muốn nghe Vương Thanh Kỳ nói nhảm, trong lòng anh ta có chút dự cảm.
Anh ta cứ có cảm giác chuyện này… Có lẽ có liên quan đến anh cả.
Dù sao thì thái độ của cha mẹ đối với anh cả khác hoàn toàn với thái độ đối xử với bọn họ.
Nhưng mà anh ta không suy nghĩ đến chuyện này, nếu anh cả thật sự không phải con nhà bọn họ, lại có được cha mẹ ruột cực kỳ lợi hại. Vậy không phải cuộc sống của anh cả sẽ tốt hơn bọn họ sao? Dựa vào cái gì chứ, bọn họ đều lớn lên cùng nhau mà.
Thậm chí từ khi còn nhỏ, mọi thứ của anh cả đều phải nhường cho anh ta.
Một người từ nhỏ đến lớn đều không bằng anh ta, cả đời này cũng nên như thế.
Không thể thay đổi gì hết.
Nhìn thái độ của anh cả, Vương Thanh Kỳ cũng không suy nghĩ thêm.
Thái độ của anh ta và anh hai cũng không khác gì nhau, nếu thật sự là có cái gì thì cũng nhất định phải làm cho không có! Chỉ cần cha mẹ không nói đến, chỉ cần không có ai nói, vậy chính là không có!
Chu Kiều Kiều thấy hai anh em này đều im lặng không chịu nói gì, chỉ cảm thấy dưa muối mình đang ăn cũng trở nên vô vị.
Cô ta ruột gan cồn cào muốn chạy sang phòng bên cạnh nghe lén.
“Để em đi giúp chị hai.” Chu Kiều Kiều nói xong lập tức đi ra khỏi phòng.
Cô ta vốn dĩ đang định đi nghe lén, kết quả Triệu Quế Phân lại đang ngồi trước cửa, làm cô ta sợ hết hồn.
“Con đi ra ngoài làm gì?” Triệu Quế Phân nhìn thấy con dâu út, nhíu mày.
Chu Kiều Kiều bị bà ta nhìn đến chột dạ nói: “Mẹ, con muốn xem thử xem có thể giúp chị hai nấu nướng gì không? Một mình chị ấy làm việc sẽ không xuể.”
“Cần gì đến con chứ? Đi về phòng ngồi chờ đi, một mình chị hai con làm là được rồi.”
Thái độ của Triệu Quế Phân vô cùng kiên quyết.
Chu Kiều Kiều thấy mình không thể thực hiện được, đành phải rầu rĩ quay về.
Trong phòng bếp, Lưu Tiểu Nga nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài, lập tức ấm ức muốn chết.
Mẹ cũng quá đáng thật đó, việc gì cũng bắt cô ta làm, thím năm chủ động muốn làm việc mà mẹ cũng không đồng ý.
Trong phòng, Vương Thủ Thành hốt hoảng đến mức sắp không thở nỗi, nhìn Dương Thành Công ngồi xuống, biểu cảm trên mặt làm người ta đoán không ra, trong lòng càng thêm nôn nóng: “Lão Dương, lúc nãy ở bên ngoài ông nói con cái gì đó, con gì thế? Nhà ai ở tỉnh thành lạc mất con à? Lúc trước tôi và vợ tôi đi kiếm ăn cũng chỉ đi qua bên đó. Đây cũng đã là chuyện hơn hai mươi năm rồi, tôi cũng không biết mình còn nhớ rõ không nữa.”
“Chứ còn cái gì nữa? Hôm nay tôi vào thành làm đồ nội thất cho người ta, trùng hợp nghe được. Đối phương luôn thích đi lại ở chợ đen, biết được rất nhiều tin tức. Nghe nói là ở bên tỉnh thành, có một gia đình lợi hại nào đó bị mất con từ lâu lắm rồi, đã tìm rất lâu mà mãi vẫn không tìm được. Hiện tại bắt đầu tìm đến trong huyện và trong thôn, nghe nói đều phải đi hỏi thăm tất cả các thôn các huyện. Việc này còn có tiền công nữa đó. Tôi lập tức nhớ đến ông ngay. Đây là chuyện siêu tốt luôn đó. Nếu nhà ông có thể cung cấp manh mối tốt gì đó, có khả năng người ta sẽ cho ông mấy chục vài trăm nữa. Đây chẳng phải là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống sao?” Dương Thành Công càng nói càng kích động
Vương Thủ Thành ước gì có thể liều mạng với ông ấy.
Chuyện tốt.
Tốt cái con khỉ khô!
Thật sự là càng nghe càng cảm thấy giống như là đang tìm thằng cả nhà ông ta, địa điểm không sai lệch quá nhiều, hai người kia vừa nhìn là biết ngay không phải người thường.
Còn chuyện cha mẹ của đứa nhỏ này, bọn họ từng nghe người khác gọi bọn họ là cái gì đó, vừa nghe là biết ngay không phải người bình thường.
Nhiều năm như thế trôi qua, nếu người kia lên làm quan chức gì đó cũng rất có khả năng.
Trong lòng Vương Thủ Thành lạnh căm căm.
“Tôi nói nè lão Vương, ông đang suy nghĩ chuyện gì thế? Cơ hội tốt như thế, ông không vui vẻ sao? Đừng có nói là ông đang sợ tôi bắt ông cho tôi tiền trà nước đó nha? Nhìn cái vẻ mặt keo kiệt của ông kìa, được rồi, tôi không cần lợi lộc gì từ ông cả. Ngày mai tôi dẫn ông đi gặp người đang tìm con, ông đi nói chuyện với bọn họ đi ha? Nếu có thể kiếm được chút tiền cũng là chuyện tốt, đúng không?”
Dương Thành Công nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ông bạn già, cho rằng ông ta không muốn chia chác lợi ích gì đó cho mình.
Cho nên cũng rất hào phóng.
Vương Thủ Thành lại càng muốn mắng chửi hơn, đây là muốn cho ông ta đi tìm c.h.ế.t đúng không?
Nhưng mà…
Vương Thủ Thành bình tĩnh một chút, ngẫm lại, cũng đúng. Ông ta bảo lão Dương đi chung với ông ta, đến lúc đó đối phương cũng không biết ai mới là người biết chân tướng.
Cứ hỏi thử xem.
Nếu đối phương thật lòng muốn tìm con, hơn nữa thật sự là tìm Vương Thanh Hòa… Ông ta sẽ giả vờ như không biết gì hết.
Lại tùy tiện nói mấy câu lừa dối, không phải ông ta đã trở thành người không có hiềm nghi rồi sao.
Lúc này Vương Thủ Thành lập tức suy nghĩ thông suốt, vốn dĩ đang muốn nhờ cậu của mấy đứa con trai hỏi thăm, để tránh cho bọn họ có vẻ quá đặc biệt.
Hiện tại lão Dương đã đến đây, đây chẳng phải là có cớ sẵn sao?
“Sao nào? Nếu như ông đồng ý, ngày mai tôi sẽ đi với ông một chuyến.” Dương Thành Công là người tốt bụng, thấy ông bạn già sắp lấy được tiền tới tay mà còn do do dự dự, ông ấy cũng sốt ruột theo.
“Được rồi, lão Dương, ông nói chuyện phải giữ lời đó, đi chung với tôi. Cũng đừng chiếm của hời gì từ tôi, dạo gần đây nhà tôi cũng khó khăn lắm. Mấy năm nay thằng con trai cả nhà tôi cũng vất vả quá rồi, hiện tại mỗi ngày nhà tôi đều phải bồi bổ cho nó hai quả trứng gà. Mùa đông tôi còn đang định làm cho nó hai bộ quần áo mới. Đang cần tiền đây này.”
Vương Thủ Thành cười ha hả lập tức đồng ý.
Dương Thành Công nghe thế lập tức đồng ý ngay: “Cuối cùng ông cũng chịu suy nghĩ thông suốt rồi, tôi đã nói với ông từ lâu rồi, trong số mấy đứa con trai của ông, đứa tốt nhất chính là thằng cả. Người vừa đẹp lại vừa khỏe, tính cách cũng rất nhân nghĩa, là một đứa nhỏ tốt. Ông đối xử tốt với nó còn hơn đối tốt với mấy đứa con khác nhiều. Ông nói coi mấy năm nay nó đều chịu thương chịu khó. Nhà của ông cũng thật là, nó không nói, ông cũng cứ cho rằng thằng bé thật sự không cần cái gì. Ông cũng không chịu suy nghĩ kỹ xem, ai cũng đều là người. Ông cũng nên đối xử tốt với nó một chút. Cái tính cách như hũ nút này của nó thật sự rất giống ông, chuyện gì cũng không thích nói.”
Dương Thành Công thích nhất chính là con trai cả Vương Thanh Hòa của ông ta, bình thường luôn có chút bất mãn với thái độ của Vương Thủ Thành đối với mấy đứa con trai khác.
Hiện tại không ngờ ông ta đã sửa lại, làm ông ấy cực kỳ vui vẻ.
Trong lòng Vương Thủ Thành đang tiếc rẻ trứng gà, nhưng nhìn thái độ của lão Dương, ông ta cũng biết bước đi này của ông ta đã thành công rồi!
Chỉ cần chịu đựng một đoạn thời gian, chờ mấy người tìm con kia rời đi, ông ta đã có thể tách thằng cả ra ở riêng.
Ngoài mặt, Vương Thủ Thành lại lộ ra vẻ mặt quyết tâm muốn sửa đổi lỗi lầm: “Tôi cũng cảm thấy thằng bé rất thiệt thòi, mấy năm trước mấy đứa khác còn nhỏ, chỉ có nó khỏe, có thể làm việc như người lớn. Hiện tại tôi suy nghĩ lại, đều là con trai của tôi, sao tôi lại có thể có suy nghĩ như thế chứ. Sau này tôi phải đối xử với thằng cả tốt hơn mới được.”
“Ông già, đồ ăn nấu xong rồi, tôi bưng vào cho ông.” Bên ngoài, Triệu Quế Phân gõ cửa phòng.
“Được rồi, không nói chuyện khác nữa, chúng ta ăn cơm trước đi.” Vương Thủ Thành nói với Dương Thành Công xong, lập tức gọi bà ta đi vào.
Triệu Quế Phân vào nhà buông trứng gà và thịt xào cải trắng xuống: “Còn có hai món nữa, hai người đợi một chút. Hôm nay trời lạnh, tôi lại mang thêm chén canh cho hai người.”
“Cảm ơn em dâu nhiều.” Dương Thành Công nhìn thấy món mặn, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.