Chờ đến khi bọn họ đến chân núi bên kia, trong thôn cũng có không ít người đến.
Bọn họ mới đến gần đám người thì đã thấy mấy người Chu Kiều Kiều.
Chuyện hôm nay nhà họ Vương lên núi có Chu Kiều Kiều và Lưu Tiểu Nga, còn có Triệu Thúy Hoa.
Lúc này phía sau bọn họ, có năm con lợn rừng đuổi theo.
Răng nanh nhìn rất đáng sợ.
"Triệu Thúy Hoa, sao chị nghe không hiểu tiếng người vậy! Đã nói mấy lần rồi, chị đừng chạy!" Chu Kiều Kiều hận muốn chết, những con lợn rừng này, nhất định là vì hôm qua cô ta xui xẻo, cho nên hôm nay ông trời cố ý đền bù cho cô ta.
Ả Triệu Thúy Hoa ngu xuẩn này, không chạy vào trong núi, thế mà lại chạy ra ngoài.
Cô ta vừa chạy ra, lợn rừng cũng đều vọt ra, đuổi theo bọn họ.
Chỉ cần Triệu Thúy Hoa để lợn rừng giẫm lên một cước, bị thương một chút, lợn rừng này nhất định sẽ ngoan ngoãn thôi.
Đến lúc đó, cả nhà âm thầm chia nhau thì tốt biết bao nhiêu?
Cô ta lại không c.h.ế.t được.
Bây giờ thì hay rồi, gọi cho cả thôn cũng biết, những con lợn rừng này, một con cũng không thể là của bọn họ.
Triệu Thúy Hoa đang chạy trối chết, năm con lợn rừng phía sau, làm cô ta hận không thể mượn hai cái đùi để chạy.
Sau đó liền nghe được Chu Kiều Kiều đuổi theo, nói với cô ta một câu như vậy.
Tức giận đến mức hận không thể đá Chu Kiều Kiều một cước bay vào trong bầy lợn rừng.
Cô ta đang nói cái gì vậy?
Điên rồi sao?
Lúc này không chạy thì chờ cái gì? Chờ bị lợn rừng giẫm c.h.ế.t sao?
Cô ta một chữ cũng không nghe, chạy rất nhanh, Lưu Tiểu Nga ở phía sau vừa khóc vừa chạy theo, sợ bị lợn rừng đuổi kịp.
Lợn rừng cứ như vậy đuổi theo bọn họ, chạy vòng quanh chân núi này.
Những người khác muốn chặn, nhưng trạng thái của ba người bọn họ, căn bản không có cách nào phối hợp với bọn họ.
Chỉ có thể đuổi theo lợn rừng.
Vì vậy liền thành lợn rừng đuổi theo ba người, phía sau mười mấy người đuổi theo lợn rừng.
Còn có một đám ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Cảnh tượng này vừa hài hước vừa thót tim.
Trần Kim Hoa nhìn cũng choáng váng: "Chuyện này... Chuyện này là sao đây? Đừng xem náo nhiệt nữa, nhanh đi chặn đường đi, chỉ có rộng nhiêu ấy thôi mà!"
"Sao vậy? Mấy con lợn rừng kia đuổi theo ba người bọn họ như điên, nếu chặn đường của bọn họ, không phải sẽ trực tiếp ủi ba người đó sao? Ba cô vợ nhỏ bọn họ nhìn đều dịu dàng yếu ớt, giẫm một cái, còn không muốn mạng của bọn họ sao?"
Người vây xem nói một câu.
"Không phải? Vậy cứ đứng đây nhìn?" Trần Kim Hoa cũng rất bất lực.
"Bọn họ đã đến nhà chú tư Ngô mượn lưới, chờ tìm được dùng lưới cản đi."
Đuổi theo một hồi lâu, Dương Toàn Vũ đuổi theo không kịp, mệt mỏi quá sức, không cách nào đành trả lời Trần Kim Hoa một câu.
Trần Kim Hoa thấy cũng không còn cách nào, lúc này mọi người đều ở trong núi, người có năng lực đều đi xa, người ở chân núi bên này không nhiều lắm.
Chẳng phải không có cách nào sao?
Bạch Tú Tú nhìn mấy con lợn rừng kia, cũng nhìn ra chút manh mối, chuyện lợn rừng đuổi theo Triệu Thúy Hoa và Lưu Tiểu Nga. Chu Kiều Kiều chạy theo, chắc là muốn khuyên hai người này dừng lại, bị thương nhẹ, dù sao người bên cạnh Chu Kiều Kiều xui xẻo thì cô ta mới càng may mắn hơn.
Thứ này mới là của cô ta.
Về phần vì sao lợn rừng lại xuống núi, có lẽ là do hôm qua Chu Kiều Kiều xui xẻo, cho nên với tư cách là con gái ruột của ông trời, cô ta mới may mắn như vậy, vừa mới tới gần bên này, những con lợn rừng này đã lao ra muốn dâng thịt cho cô ta.
Lúc này mới có một màn như vậy.
"Ở đây làm gì vậy?" Sáng sớm đại đội trưởng mới họp về, vừa vào thôn đã gặp mấy chị dâu đang tán gẫu ở đầu thôn, nghe bọn họ nói dưới chân núi xảy ra chuyện, lợn rừng xuống núi.
Dọa cho ông ấy chạy chậm tới.
Chờ khi đến chỗ này, nhìn thấy chính là người và lợn rừng, cảnh tượng ta đuổi mi chạy hoang đường.
Đại đội trưởng Trần Tráng Thực sắp bị bọn họ làm cho tức đến choáng váng.
“Ông tới rồi." Trần Kim Hoa nhìn thấy chồng mình, nhanh chóng chạy tới.
"Đây là tình huống gì? Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau bao vây lại?" Trần Tráng Thực thấy vợ mình đều ở đây, thế mà không dàn xếp giúp ông ấy, càng đau đầu hơn.
Buổi sáng hôm nay đi công xã họp, bên công xã cũng đã nói, năm nay bọn họ có hi vọng được bình chọn là đại đội tiên tiến, lúc này ông ấy mới trở về, liền đụng phải chuyện không hợp thói thường như thế.
Nếu để bên ngoài biết, còn tiên tiến thế nào?
"Những con lợn rừng này rất kỳ lạ, chỉ đuổi theo người nhà họ Vương, bọn họ mà dừng thì lợn rừng nhất định sẽ làm người bị thương. Vừa rồi Truyền Vũ nhà lão Dương nói, đã có người đến nhà Ngô Lão Tứ mượn lưới bắt. Chờ lưới bắt trở được đưa tới, là có thể cản lại được."
Trần Kim Hoa giải thích với chồng mình dựa theo lời giải thích của người dân vừa rồi.
Trần Tráng Thực cũng bối rối, còn có loại chuyện này?
"Tôi đi qua xem một chút." Trần Tráng Thực không yên lòng, kéo đám người ra, đi đến phía trước.
Nhìn ba cô con dâu nhà họ Vương chạy nhanh, lợn rừng phía sau cũng đuổi theo rất nhanh, những người khác muốn chặn lại thật đúng là việc khó.
"Vợ tôi thế nào rồi? Các người mau nhường đường!" Mấy anh em nhà họ Vương và Vương Thủ Thành cũng chạy tới.
Vừa đến đã thấy một màn kia.
Trần Tráng Thực nhìn mấy người đàn ông nhà họ Vương, trong lòng liền giận không chỗ phát tiết: "Các người còn không biết xấu hổ hỏi? Nhà anh xảy ra chuyện gì mà sao lại các người nữa!"
"Đội trưởng, chúng tôi cũng không muốn, con lợn rừng này đả thương người, cũng không phải lỗi của chúng tôi. Đội trưởng, những con lợn rừng này sau đó bắt lại, lúc chia thịt, nhà chúng tôi có thể được chia nhiều hơn một chút hay không? Ông xem ba đứa con dâu này của tôi thật là kinh hãi."
Vương Thủ Thành buồn bã thở dài.
Trần Tráng Thực thấy ông ta như vậy, càng cảm thấy cả nhà này không đáng tin cậy: "Mấy cô con dâu của ông còn chưa an toàn, ông đã bắt đầu nghĩ đến chuyện chia thịt rồi sao?"
"Tôi đây cũng là vì không muốn bọn họ chịu khổ uổng công." Vương Thủ Thành nói, một lão già vậy mà liền muốn khóc.
"Được rồi được rồi, đến lúc đó tôi sẽ xử lý. Đi mượn lưới chưa? Nhanh lấy lưới ra đây! Những người khác cũng đừng đứng đó hóng chuyện nữa, vị trí hai bên trái phải đều tản ra cho tôi. Hai người các cậu, nhanh chóng đi tìm lão Trương tới đây.
Còn có mấy người các người, đừng nói nói cười cười nữa, đây là chuyện đẹp mắt hay sao?"
Trần Tráng Thực hô to một tiếng, người xem náo nhiệt lập tức đều thành thật.
"Tới rồi, tới rồi, lưới tới rồi."
Phùng Nhị đi mượn lưới cầm tấm lưới chạy về.
"Nhanh, thằng nhóc nhà họ Vương, mấy người các cậu tuổi trẻ khỏe mạnh, đi cầm lưới cản lại, còn có các cậu! Đi cản đầu đuôi lưới, đừng để lợn rừng xông tới, lưới và người đều bị tách ra." Trần Tráng Thực với tư cách là đại đội trưởng, ở trong thôn vẫn rất có uy tín.
Trong lúc ông ấy nói mấy câu, đã tổ chức mọi người lại.
Vương Thủ Thành nhìn con trai mình, trong lòng lo lắng.
Chuyện cản lợn rừng này, người khác đi không phải được rồi sao, nhà bọn họ là người bị hại, dựa vào cái gì còn bắt bọn họ đi cản?
"Ba người các cô, đừng chạy lung tung khắp nơi, chạy về phía bên này, chúng tôi sẽ cản lưới lại." Trần Tráng Thực gọi ba người đang chạy trốn.
Lúc này Triệu Thúy Hoa chạy cũng không còn sức lực nữa, vừa nghe nói như vậy, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, trực tiếp xông tới.
Trong lòng Chu Kiều Kiều thầm hận Triệu Thúy Hoa không làm nên chuyện, nhưng nhiều người như vậy, lợn rừng tuyệt đối không có khả năng là của bọn họ.
Hiện tại cô ta phải giống như hai người này, làm bộ sợ hãi.
Chờ người khác giải quyết lợn rừng xong, tránh cho những người này biết cô ta không giống hai người còn lại.