Triệu Quế Phân có chút chột dạ.
Lúc đó bà ta đau muốn chết, đi đến bệnh viện lại trùng hợp gặp được đối phương.
Lúc đó bà ta mơ mơ màng màng, thằng hai nói với người ta vài câu, sau đó lại nhắc đến chuyện công việc.
Thằng hai mở lời trước, bà ta cũng hùa theo.
Bà ta còn tưởng rằng vợ thằng năm đã quên rồi, ai biết cô ta còn nhớ rõ chứ?
Trong lòng chột dạ, nhưng mà Triệu Quế Phân cũng không phục: “Tao làm thế thì sao hả? Hôm đó tao đi bệnh viện, thằng hai chạy trước chạy sau giúp tao, trùng hợp gặp được người đó. Tao nghĩ ai gặp được thì coi như là phần của người đó, lỡ như có thể thành công sao? Hai đứa mày vì chuyện này mà đẩy tao xuống đống phân à? Không phải cậu của bọn mày đã sắp sửa có tin tức rồi sao? Người làm việc trong nhà máy thực phẩm kia cũng chưa nói là nhất định sẽ đồng ý. Còn chưa đâu vào đông mà bọn mày đã đòi c.h.ế.t đòi sống rồi à?”
“Mẹ, mối quan hệ này chúng ta phải thả dây dài, tìm một công việc tốt. Mẹ làm thế không phải là lãng phí sao? Mẹ không hiểu cái gì hết, chỉ biết làm hỏng chuyện thôi.” Chu Kiều Kiều cũng rất tủi thân, đây là nhờ vận may của cô ta đổi được mà.
“Được rồi, đúng cãi nhau nữa. Chuyện công việc này còn chưa có tin tức gì thì mấy người đã bắt đầu đấu tranh nội bộ rồi. Đến lúc đó nếu thật sự có thì hai đứa ai phù hợp hơn thì người đó đi cùng lắm thì sau này hai đứa rút thăm.” Vương Thủ Thành nhíu mày ba phải.
Hai đứa con này đều là người ông ta xem trọng, cũng không thể oán trách ai được.
“Người không biết còn tưởng rằng nhà chúng ta chỉ có chú hai và chú năm mới là con trai nhà họ Vương đó chứ.” Bạch Tú Tú hóng chuyện đủ rồi, mở miệng vô cùng đúng lúc.
Cô vừa nói xong, Vương lão tam và Vương lão tứ đều khó chịu.
Cha mẹ quá bất công rồi.
“Vợ thằng cả, cô cảm thấy trong nhà chưa đủ loạn đúng không? Thằng cả, con muốn nhìn cái nhà này tan vỡ đúng không?” Vương Thủ Thành thật sự ước gì có thể đuổi cô con dâu cả này ra khỏi nhà.
Vương Thanh Hòa không hề nhíu mày chút nào, nhìn về phía Vương Thủ Thành: “Cha, là cha mẹ tự tìm đường chết, liên quan gì đến Tú Tú chứ?”
Vương Thủ Thành lập tức cạn lời, nếu thằng cả bị câm thì tốt biết bao.
“Chúng ta về phòng thôi.” Bạch Tú Tú thấy bọn họ còn có thể cãi thêm một trận nữa, chuẩn bị đi về phòng dựa cửa sổ xem tiếp.
Đứng bên ngoài thế này mệt quá.
Hai người quay về phòng, Bạch Tú Tú nhìn Vương Thanh Hòa đang cởi giày cho con, hỏi chuyện lúc nãy: “Lúc nãy anh làm Nguyệt Nguyệt sợ đó.”
Cô cũng đoán được đại khái nguyên nhân là gì.
Vương Thanh Hòa cũng không giấu cô, đặt hai đứa nhỏ lên giường đất, thành thật nói với cô: “Lúc trước anh cứ luôn nằm mơ, mơ thấy có người đẩy em rơi xuống nước, hôm nay nhìn thấy bóng dáng của chị dâu nhà thím năm, anh cảm thấy bóng người đó giống y như đúc. Tú Tú, em cách xa người kia ra.”
Bạch Tú Tú nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng vô cùng cảm động, giấc mơ của Vương Thanh Hòa có lẽ là hiệu ứng bươm bướm sinh ra sau khi cô sống lại nhỉ?
Hình như cho dù là lúc nào thì người này cũng luôn quan tâm đặt cô lên vị trí hàng đầu.
“Anh cứ yên tâm đi, em vốn dĩ đã không ưa gì Chu Kiều Kiều, càng sẽ không tiếp xúc với người nhà mẹ đẻ của cô ta. Anh đừng có lo, em chắc chắn sẽ không có chuyện gì.” Bạch Tú Tú cam đoan rất nhiều lần với anh, để tránh cho anh lo lắng, sau đó lại kéo anh lên giường đất tiếp tục hóng chuyện ở bên ngoài.
Thuận tiện cầm đồ ăn vặt trong rương ra, phân một ít cho hai đứa nhỏ và Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa ăn bánh hạch đào, trong lòng có chút vui vẻ. Anh ước gì có thể làm cho người phụ nữ đẩy Tú Tú xuống nước trong mơ c.h.ế.t một vạn lần. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được rồi, vợ thằng năm, còn có người nhà mẹ đẻ của cô ta…
Nghe nói cô ta có hai người anh trai ở trong thành phố?
Đối phương không quen biết gì với Tú Tú, lại hại Tú Tú, có lẽ là vì vợ thằng năm nhỉ?
Cả gia đình bọn họ đừng có hòng được sống yên.
Bốn người trong gia đình Bạch Tú Tú ngồi trên giường đất nhìn ra ngoài hóng chuyện.
Bên ngoài.
Tuy rằng mấy người Bạch Tú Tú đã đi vào phòng, nhưng mà chuyện náo nhiệt vẫn chưa giảm đi.
Triệu Thúy Hoa nhìn cha mẹ chồng, nói một cách mỉa mai: “Cha, lúc nãy cha mắng chị cả làm cái gì chứ? Chị cả nói chẳng sai chút nào, mỗi ngày con và lão tam mệt c.h.ế.t mệt sống là vì cái gì chứ? Còn không phải là vì muốn làm cuộc sống càng thêm tốt đẹp sao? Sao cha mẹ có cái gì tốt đều cho anh hai và thằng năm hết vậy? Bọn họ chỉ là được đi học thêm vài năm thôi, không lẽ có nhiều hơn bọn con mấy cái đầu sao? Con thấy trong nhà này, cha mẹ chỉ có hai đứa con trai thôi.”
“Vợ thằng ba! Con ăn nói kiểu gì thế hả?” Vương Thủ Thành quát to làm mấy con chim sẻ đang đậu trên cành cây ngoài sân đều bay đi sạch.
Triệu Thúy Hoa lại không hề sợ hãi nói: “Con ăn nói kiểu gì? Con nói lời thật lòng mà thôi. Hai gia đình bọn họ còn chưa đẻ được đứa con trai nào, tại sao có cái gì tốt đều nhường cho bọn họ trước chứ?”
“Mày phản rồi đúng không? Thằng ba, mày còn không mau quản vợ của mày đi?” Triệu Quế Phân đứng ở bên cạnh chờ Lưu Tiểu Nga nấu nước, cũng không quên xía miệng vào mắng chửi.
Hiện tại trong lòng Vương lão tam cũng rất khó chịu: “Mẹ, con thấy chị cả và vợ con nói không sai. Cha mẹ ít nhiều gì cũng nên làm việc cho công bằng đi chứ, có cái gì tốt cha mẹ cũng chỉ biết nghĩ cho anh hai và thằng năm, vậy mấy anh em bọn con phải làm thế nào đây?”
“Được rồi, con cũng đừng gây sự thêm nữa, nếu thật sự có thể tìm được càng nhiều công việc, không lẽ cha còn có thể bỏ mặc mấy đứa sao? Hiện tại chuẩn bị cho thằng hai và thằng năm trước là vì nghĩ đầu óc của bọn nó thông minh, biết cách ăn nói. Chờ sau này bọn nó lăn lộn tốt rồi, không phải cả nhà đều được nhờ sao? Đều là con cái do cha mẹ sinh ra, không lẽ còn có thể để mấy đứa thiệt thòi à? Mau đi làm việc đi, đừng có bị thằng cả với vợ nó châm ngòi ly gián.”
Vương Thủ Thành thấy không thể trấn áp được nữa, thái độ mới mềm mỏng hơn.
Vương lão tam nghe thế cũng động lòng.
Nói thế hình như cũng không sai thì phải?
Triệu Thúy Hoa thấy dáng vẻ ngu xuẩn này của chồng mình là biết ngay anh ta đã bị thuyết phục.
Đúng là thằng ngu chỉ nhớ ăn không nhớ đán!
Vương lão tứ thấy anh ba cũng không nói gì nữa, anh ta cũng không lên tiếng.
“Mẹ, nước nấu xong rồi.” Trong phòng bếp, Lưu Tiểu Nga bưng nước ấm ra.
“Nấu nước xong cô bưng ra ngoài này để làm gì? Còn không mang bưng vào phòng cho tôi đi, cô ngu rồi à?” Triệu Quế Phân thấy Lưu Tiểu Nga bưng nước định để ra ngoài, giận muốn đá cho cô ta một phát.
Lưu Tiểu Nga bị mắng cúi gằm đầu xuống, không hé răng đi vào phòng.
Chờ bưng nước cho Triệu Quế Phân xong rồi, Chu Kiều Kiều lại gọi Lưu Tiểu Nga lại: “Chị hai, tôi và Thanh Kỳ như thế này cũng không tiện đi vào phòng bếp, chị cũng bưng nước vào phòng giúp chúng tôi đi.”
Tại sao chứ!
Phản ứng đầu tiên của Lưu Tiểu Nga chính là muốn cãi trở về, nhưng mà nhìn Chu Kiều Kiều, cô ta lại nghĩ đến lời Chu Kiều Kiều nói, còn có bốn người chị dâu của Chu Kiều Kiều đều có con trai.
Cô ta lập tức thành thật: “Được rồi, tôi đi làm ngay.”
Chu Kiều Kiều đi theo Vương Thanh Kỳ về phòng, chờ nước được bưng đến rồi mới thay bộ quần áo bị dính phân ra.
Chờ xử lý sạch sẽ xong, trên người vẫn còn ám một chút mùi hôi thối.
Từ nhỏ đến lớn Chu Kiều Kiều chưa bao giờ phải chịu ấm ức như thế này, dùng ánh mắt khiển trách Vương Thanh Kỳ.
Vương Thanh Kỳ cũng chột dạ: “Kiều Kiều, hôm nay anh thật sự là không cẩn thận, anh sốt ruột quá nên hồ đồ, mới giơ tay kéo anh. Anh bảo đảm, sau này cho dù là lúc này, anh cũng sẽ không làm em chịu thiệt chung với anh, em bỏ qua cho anh lần này đi, được không?”
“Em đều là suy nghĩ cho anh, nếu không phải vì anh, em có thể biến thành như thế này sao?” Chu Kiều Kiều nhìn Vương Thanh Kỳ, rất muốn nổi giận. Nhưng mà cô ta cũng biết hiện tại mình và Vương Thanh Kỳ đang ở cùng trên một chiếc thuyền.