“Cha, có hai con cá thì sao tặng người ta được chứ? Hay là để con mua lại của các anh.” Vương Thanh Kỳ vừa nghe nói chỉ có hai con cá, hơn nữa còn là anh ta và anh hai mỗi người một con cầm đi tặng cho cậu, lập tức cảm thấy xấu hổ.
Làm thế biết để mặt mũi vào đâu chứ?
“Tôi không bán, khó khăn lắm mới có cá để ăn.” Bạch Tú Tú trả lời vô cùng dứt khoát.
Đó là vợ của anh ta bắt về! Vương Thanh Kỳ nhìn thấy chị cả là lại lập tức nổi giận, sao chị cả giống như đột nhiên nổi điên vậy? Không đúng, lúc trước cô cũng chanh chua như thế này. Nhưng mà lúc trước tốt xấu gì cô cũng không giành ăn, thậm chí thỉnh thoảng còn sẽ chia một vài thứ mà chị gái cô gửi đến cho mọi người.
Tuy rằng không quá nhiều, nhưng ít nhiều gì cũng có chia.
Hiện tại thì hay rồi, không chia lấy một miếng nào.
Còn chỉ biết ăn đồ của bọn họ.
“Anh cả, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, anh không thể quản chị cả một chút sao?” Vương Thanh Kỳ thật sự không nhịn được nữa, tủi thân nhìn Vương Thanh Hòa xin giúp đỡ.
Vương Thanh Hòa nhìn anh ta, yên lặng đứng ở bên cạnh vợ mình, giọng điệu cũng có chút khó hiểu: “Tôi và chị cả của chú mới là người một nhà.”
Vương Thanh Kỳ ước gì có thể vả cho mình một bạt tai, sao tự nhiên lại đi nói chuyện với anh cả chứ?
“Tôi cũng không bán, con trai tôi cai sữa xong thì chưa từng được ăn cá, tôi phải làm cá cho con trai tôi ăn.” Triệu Thúy Hoa cũng hùa theo, quả nhiên vẫn là phải nhờ vào chị cả, chuyện gì cũng dám mở miệng nói.
Vừa nhìn thấy hai người bọn họ đều không bán, lão tứ Vương Thanh Chính cũng nói theo: “Tôi cũng không bán.”
Vương Thủ Thành đã cảm thấy trái tim hơi đau rồi: “Mấy đứa đúng là chẳng có tiền đồ gì cả, thằng hai, thằng năm, hai đứa mang luôn con cá phần của cha mẹ đi, ba con cá cũng đủ để hầm một nồi rồi.”
Vương Thanh Kỳ không muốn tặng chút nào, ba con cá sao có mặt mũi bằng năm con cá chứ?
Nhưng mà vì công việc, anh ta vẫn phải đi.
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua bọn họ, quay đầu nhìn Triệu Thúy Hoa: “Thím ba, con cá này của tôi mang đi hầm canh đi, nhưng mà tôi không muốn chia cho cả nhà cùng nhau ăn, thím chia riêng phần của nhà tôi ra.”
Hiện tại gan của Vương Thủ Thành cũng bắt đầu đau rồi, ông ta nhìn con trai cả đứng bên cạnh con dâu cả nói: “Thẳng cả, con mồi hôm nay của con đâu?”
Vương Thanh Hòa vô cùng bình tĩnh, cũng cực kỳ thành thật nói: “Con mồi không xuất hiện con cũng không có cách nào, con cũng có biết chúng nó ở chỗ nào đâu.”
“Mày!” Vương Thủ Thành giận đến mức cầm xẻng lên định đánh anh.
“Anh Vương, chị Tú Tú, bưu kiện của hai người nè.” Trần Thành Tài đạp xe đạp chạy ngang qua cửa, giọng nói của anh ấy cũng làm Vương Thủ Thành nhanh chóng buông xẻng xuống.
Vương Thanh Hòa đi tới cầm lấy bưu kiện.
“Cảm ơn cậu nhiều, Tiểu Trần.” Bạch Tú Tú nói lời cảm ơn giúp Vương Thanh Hòa.
Vừa nghe nói là bưu kiện, cả gia đình lại nhịn không được nhìn chằm chằm vào Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa.
Bạch Tú Tú nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, cười nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chị của tôi cũng không phải là con mồi trong núi, đồ chị ấy gửi đến cũng không phải là nguồn thu nhập thêm gì cả.”
Nói xong, cô và Vương Thanh Hòa cùng nhau đi vào phòng.
Quay về phòng, Vương Thanh Hòa nhanh chóng mở bưu kiện ra, là cái nồi mà Bạch Tú Tú đã nhớ thương bấy lâu nay.
Có nồi là có thể lén nấu đồ ăn, sau này dọn ra ở riêng cũng không cần mua lại lần nữa.
“Tú Tú, hôm nay anh vào núi rồi đi đường vòng đến huyện thành bán nhân sâm đi rồi, gia đình người kia cần dùng gấp, trả giá ba trăm đồng, lại còn có thêm phiếu vải và phiếu thực phẩm phụ, còn có hai cái đồ hộp nữa.” Vương Thanh Hòa lấy tiền bạc và mấy thứ kia ra đưa cho Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú nhìn thấy đồ hộp, hai mắt sáng rực lên.
Giá thị trường của nhân sâm chính là nhân sâm mười năm một trăm đồng, cây nhân sâm của bọn họ khoảng hai ba mươi năm tuổi, chỉ có điều vẻ bề ngoài quá xấu, nếu không còn có thể bán giá cao hơn nữa.
Nhưng mà tiền sẽ chia cho Triệu Thúy Hoa, mấy thứ này cô chỉ cất cho riêng mình.
Dù sao thì giá thị trường của nhân sâm vốn dĩ là như thế, mấy thứ khác chỉ là đồ kèm theo mà thôi.
Dời ánh mắt khỏi đồ hộp, Bạch Tú Tú nhìn chồng của mình, chuẩn bị nói cho anh biết chuyện không gian, cho nên ra vẻ thần bí nói: “Em làm ảo thuật cho anh xem nè!”
Cô nói xong, kéo Vương Thanh Hòa vào bên trong mành.
Vương Thanh Hòa kinh ngạc đi theo cô, vừa muốn nghe lời lại có chút lo lắng: “Tú Tú, chúng ta còn chưa ăn cơm, con cũng chưa ngủ…”
“Anh nghĩ đi đâu vậy chứ?” Bạch Tú Tú thấy anh hiểu lầm, kéo anh đi lên giường đất ngồi xuống.
Sau đó cất chăn của bọn họ vào trong quầy trữ vật ngay trước mặt anh.
Đồ đạc đột nhiên biến mất, Vương Thanh Hòa cũng ngơ ngẩn.
“Chuyện này…”
Anh vô cùng khiếp sợ.
Bạch Tú Tú nhìn thấy dáng vẻ của anh, đắc ý nhìn anh cười cười: “Sao nào, ghê không?”
Nói xong, cô lại đột nhiên lấy chăn ra ngoài.
Vương Thanh Hòa thấy vợ làm hai lần như thế, cũng dần dần bình tĩnh lại khỏi cơn khiếp sợ: “Tú Tú, đây là không gian của em đó hả?”
“Đúng vậy.” Bạch Tú Tú kể lại quá trình không gian thăng cấp ngày hôm nay cho anh nghe, cũng nói những điều cần lưu ý của quầy trữ vật cho anh biết.
Vương Thanh Hòa nhìn vòng tay trên tay vợ, càng ngày càng đề phòng thứ này hơn.
Thứ này lợi hại như thế, cho dù là tận mắt nhìn thấy hay là nghe nói thì đều không dám tin tưởng.
Dược liệu là thứ có thể cứu người, có thứ này, cho dù là không thể làm cho những dược liệu quý báu trở thành cỏ dại ven đường, nhưng cũng có thể dựa vào nó để tích góp gia sản khổng lồ.
Tương tự, nó cũng sẽ mang đến nguy hiểm không thể nào tưởng tượng được.
Nhìn dáng vẻ vợ vui cười vô ưu vô lo, hoàn toàn không biết sợ hãi, Vương Thanh Hòa âm thầm đổ mồ hôi trong lòng, cũng hạ quyết tâm.
Anh phải nhanh chóng làm cho người nhà họ Vương tách bọn họ ra ở riêng, không có chuyện gì có thể giữ bí mật mãi, nếu để người khác biết được bảo vật của Tú Tú…
Vương Thanh Hòa cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả sẽ như thế nào.
“Tú Tú, khoảng thời gian này chúng ta hạn chế sử dụng không gian của em lại, chờ đến sau khi ra ở riêng rồi lại tính tiếp, có được không?” Vương Thanh Hòa thương lượng với Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú thấy anh lo lắng như thế, cũng đoán được anh suy nghĩ cái gì.
Dù sao thì cô cũng làm hồn ma bay theo sau lưng anh lâu như thế, cô không đến mức có thể tâm ý tương thông với anh, nhưng ít nhất cũng sẽ biết được một chút suy nghĩ của anh.
“Anh đừng lo lắng, em nghe lời anh.” Bạch Tú Tú không từ chối yêu cầu của Vương Thanh Hòa, dù sao thì hiện tại cô cũng đã có đủ tiền xài rồi, hơn nữa nhân sâm muốn lớn lên cũng cần có thời gian.
Nếu cứ thường xuyên bán ra dược liệu ở nơi hẻo lánh chỗ bọn họ sống mãi thì sẽ bị người ta theo dõi.
Chờ thêm một chút nữa, chờ bọn họ ra khỏi thôn Hạ Hà, thậm chí ra khỏi cái huyện này, vòng tay không gian của cô mới phát huy tác dụng lớn nhất.
Vương Thanh Hòa thấy vợ cũng không có ý kiến gì khác, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút, anh nắm lấy tay cô, trịnh trọng lại dịu dàng nói với cô: “Tú Tú, để anh giúp em lên kế hoạch về cách sử dụng nó, có được không?”
“Có gì mà không được chứ? Em nói cho anh biết là vì em tin tưởng anh.” Bạch Tú Tú đồng ý ngay lập tức.
Nếu là kiếp trước, cô chắc chắn sẽ không đồng ý. Đồ của cô sẽ chỉ là của cô, cho dù đã kết hôn với Vương Thanh Hòa mấy năm nhưng cô vẫn không tin tưởng anh, ở trong lòng cô, người quan trọng nhất vĩnh viễn là chính cô, sau đó là hai đứa con của cô.
Nhưng mà hiện tại cô đã sống lại, hơn nữa còn nhìn người này vài chục năm, trong vài chục năm đó, cho dù có là một ngọn núi băng thì cũng bị tình cảm nồng cháy của anh hòa tan mất.
Cho dù có c.h.ế.t thì người này cũng tuyệt đối sẽ không phản bội cô.
Dù sao thì kiếp trước anh đã làm như thế.
Một người đến cả mạng sống cũng đã cho cô, lại còn rất tài giỏi, hơn nữa còn là cha của hai đứa nhỏ nhà cô, cô còn có cái gì mà không tin tưởng nữa chứ?
Bạch Tú Tú cũng không nói những lời cảm động lòng người gì đó, nhưng mà chỉ một câu như thế, Vương Thanh Hòa cũng đã cảm động muốn c.h.ế.t rồi.
Đây là lần đầu tiên Tú Tú tin tưởng anh như thế.
Tú Tú từng đi học, vừa tinh mắt lại có học thức, thứ này quý giá đến mức nào cô cũng biết, nhưng mà cô lại đồng ý tin tưởng anh. Quả nhiên, tuy rằng Tú Tú không nói, nhưng mà chắc là cô cũng có tình cảm với anh.
Vương Thanh Hòa chỉ cần nghĩ đến chuyện này, trong lòng lại giống như được lau mật.
“So với thứ này, em còn có chuyện càng quan trọng hơn muốn nói với anh, anh lên giường đất đi, ngồi cho đàng hoàng, buông thõng chân xuống đất như thế không thấy mệt sao?” Bạch Tú Tú nói, xê dịch vào bên trong giường đất.
Vương Thanh Hòa nghe lời leo lên giường đất: “Tú Tú, em nói đi.”
Anh cũng thật sự không nghĩ ra được có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này.