Đang muốn nói chuyện với Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa hôn tới, thì thào mềm mỏng cam đoan với cô: "Anh không mềm lòng. Bọn họ và anh... Chỉ cần Tú Tú em không thích, anh sẽ không mềm lòng với bất cứ ai."
Bạch Tú Tú bị anh dỗ đến cười không ngừng, người đàn ông này sao gần đây lại biết ăn nói như vậy?
Hai người náo loạn hồi lâu, sáng sớm hôm sau.
Trên bàn cơm.
Bạch Tú Tú ngồi trước bàn ăn còn hơi buồn ngủ. Nhìn cơm đã lên rồi mà vẫn chậm chạp không chia cơm, liền đoán được, Triệu Quế Phân muốn chỉnh mọi người.
"Mẹ, trong nhà đều chờ ăn cơm đi làm việc, mẹ có chuyện gì cứ việc nói thẳng, cũng đừng chờ như vậy." Lão tam Vương Thanh Lượng quá đói, vội vàng thúc giục.
"Hừ! Không đói bụng thì các con làm sao biết người chia cơm là mẹ quan trọng đến mức nào?" Bà ta nói xong, mới bắt đầu lấy muôi lớn chia cơm.
"Chân của mẹ không thể hoạt động, hơn mười ngày nay phải có người hầu hạ mẹ. Cũng đừng giả bệnh cho tôi, nếu không biết hầu hạ, thì lấy tiền đưa cho tôi! Vợ thằng cả, cô có nghe thấy không?" Lúc Triệu Quế Phân nói chuyện, còn nhìn thoáng qua Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú nghe vậy, nở nụ cười: "Mẹ, yên tâm đi. Con cho dù có bệnh nặng hơn nữa, chuyện tận hiếu này con cũng sẽ làm. Đúng rồi, không bằng để một mình con hầu hạ mẹ nhé?"
Trong nháy mắt này, Triệu Quế Phân nhớ tới hai lần cô quăng ngã bà ta!
Quyết đoán cự tuyệt: "Không cần cô!"
"Không cần con? Vậy không được. Mẹ đã nói rồi, không biết hầu hạ thì phải đưa tiền, con cảm thấy con rất biết hầu hạ người khác!" Dáng vẻ của Bạch Tú Tú chân thành khiến Triệu Quế Phân cũng muốn mắng người.
Có biết xấu hổ hay không?
Biết hầu hạ người khác? Sao cô lại nói ra miệng được chứ!
Triệu Quế Phân đen mặt, nghĩ đến đêm qua ông già đã nói, lại nhìn hơn mười ngày, nếu thằng cả còn không có ích nữa liền phân thằng cả ra ở riêng trước.
Lại nghĩ cách để Bạch Tú Tú này ly hôn với thằng cả, hoặc là... Cô dứt khoát c.h.ế.t đi.
Như vậy thằng cả không có vợ, còn mang theo hai đứa nhỏ, tự nhiên sẽ cầu xin bọn họ được chuyển về.
Hiện tại ở chung một cái sân, bọn họ muốn hãm hại Bạch Tú Tú cũng không có cơ hội tốt.
Gần đây tạm thời không cần quan tâm đến cô, để mặc cô thích làm gì làm!
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Triệu Quế Phân lập tức thoải mái hơn nhiều, nhìn Bạch Tú Tú một cái, hừ lạnh một tiếng: "Không cần cô, nếu như tôi để cô hầu hạ tôi, sau đó cả đội đều sẽ nói tôi là mẹ chồng lại bắt nạt con dâu.
Cô nghỉ ngơi đi.
À đúng rồi, hôm qua bọn mẹ đã bán con rắn độc kia đi, nhưng mà tiền đều dùng chữa bệnh cho mẹ, còn lại, coi như là mua đồ dinh dưỡng cho mẹ.
Mẹ đã từng này tuổi rồi, chịu khổ như vậy, các con ai cũng không được chia tiền, coi như là hiếu kính mẹ."
Lời này của Triệu Quế Phân lập tức khiến cho sắc mặt của lão nhị và hai vợ chồng lão ngũ đều không tốt lắm.
"Mẹ, mẹ ăn bao nhiêu đồ dinh dưỡng vậy?" Triệu Thúy Hoa không nhịn được hỏi lại bà ta, con rắn kia lớn bao nhiêu? Đáng giá bao nhiêu chứ!
"Sao? Con rắn này là con phát hiện? Nếu không phải mẹ bị cắn, các con có thể nhìn thấy? Mẹ đã như vậy, còn không thể ăn chút gì ngon? Con còn có lương tâm hay không?"
Triệu Quế Phân chửi ầm lên.
Bà ta và Vương Thủ Thành đã sớm thương lượng xong, lúc này Vương Thủ Thành cũng làm bộ: "Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, các con cũng phải thương mẹ các con một chút."
Bạch Tú Tú nhìn hai ông bà giả vờ giả vịt, còn có ánh mắt xin giúp đỡ của Triệu Thúy Hoa nhìn mình.
Cười với cô ta một cái, sau đó không nói một lời.
Tiền này, sớm muộn gì cũng là của cô.
Cả nhà ăn sáng xong, mọi người đều nên làm gì thì làm cái đó, Bạch Tú Tú cũng dẫn theo hai đứa nhỏ ra cửa, lấy cớ là đi khám bệnh!
"Mẹ, chúng ta đi đâu đây? Nhà ông nội Trương không ở chỗ này." Nguyệt Nguyệt được Bạch Tú Tú nắm tay, vẻ mặt nghi hoặc.
Bạch Tú Tú nghe vậy cho cô bé một miếng kẹo quýt: "Mẹ dẫn bọn con đi nơi khác chơi."
Nếu nhớ không lầm, bà cụ nhà họ Phùng mỗi ngày đều sẽ ở gần chân núi đào rau dại.
Cô là đi ra chờ người!
Tuy rằng, với tính tình của người nhà họ Vương, tuyệt đối không có khả năng nuôi con cho người khác. Cho dù là kiểu ủy thác, đoán chừng cả nhà bọn họ cũng đã sớm bội bạc ném con người ta đi rồi.
Nhưng thái độ của bọn họ đối với Vương Thanh Hòa, thấy thế nào cũng không giống như là con trai ruột, càng giống kẻ thù hơn.
Lời của bà cụ Phùng khiến cô không nhịn được lại sinh nghi.
Bà lão này không thích người nhà họ Vương, cẩn thận hỏi một chút nói không chừng có thể có phát hiện cái gì đó.
Bạch Tú Tú một tay dắt một đứa bé, đi về phía chân núi nơi bà cụ nhà họ Phùng bình thường sẽ đi.
So với Nguyệt Nguyệt nghi hoặc, Minh Minh tương đối hưng phấn, cái này nhìn giống như là đường lên núi.
Mẹ muốn dẫn nó và em gái lên núi chơi?
Rất nhanh đã đến chân núi, Bạch Tú Tú tìm một gốc cây ngồi xuống, bà cụ Phùng không quá thích qua lại với người khác, cho nên đào rau dại dưới chân núi đều chọn nơi không có người này.
Cô biết, vẫn là bởi vì kiếp trước từng gặp bà cụ hai lần.
"Minh Minh, Nguyệt Nguyệt, hai đứa chơi ở đây, không được phép lên núi." Bạch Tú Tú chỉ mảnh đất trống trước mắt cô.
Hai đứa trẻ nghe nói không thể lên núi, đều có chút mất mát.
Nhưng bọn họ đều đã quen nghe lời, ngoan ngoãn ở trước mặt Bạch Tú Tú vẽ tranh trên đất.
Bạch Tú Tú ở đây đợi không bao lâu, bà cụ Phùng xách làn đi về phía bên này, bà ấy nhìn thấy bên này có người, xoay người liền muốn rời đi.
Bạch Tú Tú vội vàng gọi lại: "Thím Phùng, thím chờ một chút!"
"Cô là con dâu lớn của nhà họ Vương?" Bà cụ Phùng đánh giá Bạch Tú Tú, vô cùng bất ngờ!
Bà ấy và người nhà họ Vương không hợp nhau, sao con dâu cả nhà họ Vương lại chạy tới chặn bà ấy lại?
"Ừm, cháu cố ý tới đây chờ thím, trước đó nhìn thím luôn tới bên này, cháu liền nhớ kỹ, nghĩ có thể thử xem chờ được thím không."
Bạch Tú Tú vừa nói, vừa đỡ bà ấy đi về phía bên này.
"Tú Tú, cô có chuyện gì muốn nói với tôi?" Bà cụ Phùng đi theo Bạch Tú Tú đến chân núi, trông thấy Bạch Tú Tú ra ngoài dẫn theo hai đứa nhỏ, liền gật đầu: "Đây là Minh Minh và Nguyệt Nguyệt nhà cô? Bình thường ra ngoài dẫn theo mới tốt, dẫn theo mới tốt..."
Bạch Tú Tú đỡ bà cụ Phùng đến gốc cây cô vừa ngồi, mời bà ấy ngồi xuống.
Ánh mắt rơi vào trên người hai đứa nhỏ nhà mình, giả bộ bất đắc dĩ thở dài: "Hết cách rồi, mẹ chồng cháu không thích chồng cháu, cũng không thích cháu. Bình thường coi hai đứa nhỏ nhà cháu như con ch.ó nhỏ, nếu cháu để hai đứa nhỏ này ở nhà, nói không chừng buổi sáng cháu ra ngoài, buổi tối hai đứa nhỏ sẽ không còn nữa."
Bạch Tú Tú nói một cách đáng thương, suy nghĩ làm sao có thể từ trong miệng bà cụ này moi ra được chút tin tức.
Bà cụ Phùng lại càng hoảng sợ: "Triệu Quế Phân sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?"
Bạch Tú Tú nghe vậy, nghĩ lại chuyện uất ức đời này một lần, vành mắt đỏ lên: “Cháu cũng không sợ thím chê cười, cũng không phải con người cháu không hiếu thuận, ở bên ngoài nói xấu bà ấy, là bà ấy thật sự có thể làm được!
Lúc cháu mới gả tới đây, thân thể vẫn khỏe mạnh, bây giờ xuống ruộng làm việc liền phát bệnh.
Ngay cả chú Trương cũng nói, sau này cháu không thể làm việc nữa."
"Tú Tú à, thím có thể giúp gì cho cháu không?" Bà cụ Phùng nghe thấy đáng thương, lại cảm thấy mình và Bạch Tú Tú không có liên quan gì, đứa nhỏ này bỗng nhiên tìm đến mình, hẳn là có chuyện muốn cầu xin bà ấy?
"Thím Phùng, lần nào mà mẹ chồng cháu bất công, ức h.i.ế.p chồng cháu, thím cũng sẵn lòng ra nói giúp chúng cháu vài câu. Hôm qua thím nói chuyện năm đó... Cháu thấy bà ta rất sợ hãi, cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra năm đó?" Bạch Tú Tú nhìn chằm chằm bà cụ, hỏi.
Bà cụ Phùng nghe xong sắc mặt thay đổi, ánh mắt cũng có chút bối rối: "Chuyện năm đó? Đứa nhỏ này, nghe lầm rồi?"