Bạch Tú Tú là ai? Nếu nói ấn tượng bình thường của bọn họ về Bạch Tú Tú là ham ăn biếng làm thì mấy ngày nay Bạch Tú Tú đã thăng cấp thành phiên bản ham ăn biếng làm gấp đôi!
Ăn nói còn chanh chua không chịu tha cho ai!
Cả nhà này, người ác độc nhất là cô.
Công việc thì tuyệt đối không làm một chút!
Một người như thế này, hôm nay lại đồng ý hầu hạ bà già này sao?
“Tú Tú?” Đừng nói những người khác, Vương Thanh Hòa cũng khó hiểu, nhưng mà phần lớn là không đồng ý. Sao Tú Tú có thể chăm sóc người khác được chứ? Cuộc sống hằng ngày của cô đều do anh chăm sóc, có chuyện gì cứ để anh đi làm không phải là được rồi sao?
Bạch Tú Tú nghe thế, quay đầu lại nhìn anh cười cười, sau đó đi qua bên kia đỡ bà ta.
Chu Kiều Kiều quăng Triệu Quế Phân cho Bạch Tú Tú giống như quăng một cục nợ.
Nhưng mà cô ta còn chưa kịp rời đi, Bạch Tú Tú mới vừa đỡ được bà ta, giây tiếp theo Triệu Quế Phân đã ngã thẳng xuống đất.
“Ui da!”
Tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết vang lên, chim sẻ đậu quanh sân nhà đều bay đi mất.
“Mẹ!” Vương Thanh Kỳ cách đó không xa chạy nhanh đến đỡ, Chu Kiều Kiều cũng giả vờ giả vịt chạy đến.
Bạch Tú Tú không chờ bọn họ đến đã lại giơ tay đỡ Triệu Quế Phân: “Mẹ, con không được khỏe lắm, lại còn đang bệnh, ngại quá, không đỡ mẹ vững. Nào, con đỡ mẹ đứng lên lần nữa.”
Nói xong lại giơ tay lên, lúc này Triệu Quế Phân đã đau đến muốn ngất đi rồi.
Bạch Tú Tú nâng bà ta dậy, nhìn hai vợ chồng Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ ở đằng sau, tay hơi dùng lực một chút.
Triệu Quế Phân trực tiếp ngã nhào về phía hai người bọn họ, đùi đau nhói. Triệu Quế Phân không thể nào đứng vững được, tức giận hùng hổ nói: “Bạch Tú Tú, mày đúng là cái thứ ác độc!”
“Mau tránh ra!” Chu Kiều Kiều hô to, gọi chồng mình, đang định bỏ chạy.
“Thím năm, thím không được trốn, nếu mẹ lại ngã thêm cái nữa thì sẽ c.h.ế.t thật đó. Ngại quá, tay của tôi thật sự không có sức lực. Để tôi đỡ lại lần nữa ha?”
Bạch Tú Tú vừa nói xong, Chu Kiều Kiều vốn dĩ định tránh ra đã bị Triệu Quế Phân đè dẹp lép.
Đến cả Vương Thành Kỳ cũng bị đè một chút.
Đừng có thấy thời buổi này cả gia đình đều không có thứ gì ngon để ăn, nhưng Triệu Quế Phân lại chẳng gầy chút nào!
Hai người bị đè đều khẽ rên nhẹ.
Lần này, ở trước cửa nhà có thể nói là người ngã ngựa gỗ.
Triệu Thúy Hoa chuẩn bị đi vào phòng bếp nấu cơm nhìn thấy cảnh này đều sợ ngây người, quả nhiên, lúc nãy chị cả có thái độ khác thường như thế, đúng là chẳng có ý tốt gì!
Vương Thủ Thành đen mặt nhìn ba người ngã lăn quay ra đất, giận muốn chết: “Vợ thằng cả! Cô…”
“Cha, không phải chú Trương đã nói rồi sao? Sức khỏe của Tú Tú không được tốt. Với lại mẹ cũng không gầy, sao Tú Tú đỡ mẹ nổi chứ? Ở đây nhiều người như thế, gọi ai mà không được hả? Gọi con cũng được mà, lại cứ nhất quyết muốn khó xử Tú Tú.” Vương Thanh Hòa ngắt lời Vương Thủ Thành.
Anh giơ tay kéo Bạch Tú Tú đang đứng ở trước cửa nhà đi đến bên cạnh mình.
Trên mặt đất, Chu Kiều Kiều giãy dụa muốn đẩy mẹ chồng ra, bà già c.h.ế.t tiệt này nặng c.h.ế.t đi được.
Nghe được lời Vương Thanh Hòa nói, cô ta trợn tròn mắt.
Chu Kiều Kiều không dám tin!
Anh bị đuôi rồi đúng không? Không nhìn thấy vẻ mặt ác độc của con nhỏ Bạch Tú Tú kia hả?
Vương Thủ Thành cũng bị những lời Vương Thanh Hòa nói ra chọc tức đến mức suýt chút nữa đã không duy trì được hình tượng hằng ngày, tức giận quát anh: “Sao nào? Bây giờ thành ra là vợ của con tủi thân đúng không? Vậy đây là lỗi của ai?”
“Tóm lại không phải lỗi của vợ con.” Vương Thanh Hòa cũng vô cùng kiên định đáp lại.
“Cha, con mượn được xe bò rồi.” Bên ngoài, Vương Thanh Phú vội vội vàng vàng đi vào, lập tức nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt trong nhà của mình.
Đại đội trưởng cũng đi theo sau, vừa nhìn thấy cảnh trong nhà họ Vương cũng hoảng sợ: “Sao thế? Nhà mấy người có đến ba người bị rắn cắn à? Sao lại ngã ra đất thế kia?”
Ánh mắt đại đội trưởng nhìn cả nhà này đều trở nên phức tạp.
Gần đây người nhà họ Vương có phải hơi náo nhiệt một chút hay không? Gần đây ông ấy hay nghe vợ kể chuyện của người nhà họ Vương.
Vương Thủ Thành vừa thấy đại đội trưởng đến, thật sự không có cách nào tiếp tục bàng quan nữa, nhanh chóng chạy đến bên cạnh ba người đang tụ tập ngã sấp xuống kia, đỡ bà vợ Triệu Quế Phân nhà mình dậy.
Lúc này Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ mới đứng lên, ba người, nhất là Triệu Quế Phân ngã hai lần nên cực kỳ chật vật.
Vương Thủ Thành quay đầu, xấu hổ cười với đại đội trưởng: "Cái kia đại đội trưởng, không có chuyện đó. Chỉ có một mình vợ tôi bị rắn cắn, hai đứa nhỏ này là đỡ vợ tôi, không cẩn thận ngã xuống. Hai đứa nhỏ này nhà chúng tôi chính là hiếu thuận."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đại đội trưởng nhìn cả nhà bọn họ, sau khi thấy mặt và chân Triệu Quế Phân đều đã biến sắc, lập tức không còn tâm tình hóng chuyện nhà người khác nữa: "Sao lại nghiêm trọng như vậy? Là loại rắn nào cắn?
Rắn đã c.h.ế.t chưa?"
Vương Thủ Thành nghe vậy, cũng không lên tiếng.
Bạch Tú Tú ở bên cạnh Vương Thanh Hòa, lạnh lùng nhìn cả nhà này, trong lòng muốn cười.
Triệu Quế Phân người đã như vậy rồi, bọn họ còn đang lo lắng rắn bị đại đội trưởng lấy đi, chia cho đội?
Lúc này trước mắt Triệu Quế Phân đã choáng váng, nghe đại đội trưởng hỏi, cũng không còn sức kêu, run rẩy chỉ vào cái túi còn chưa kịp cất đi.
Lão Tứ Vương Thanh Chính không tự giác che chắn tầm mắt.
Đại đội trưởng tức giận chửi ầm lên: "Đã là lúc nào rồi, các người còn làm như vậy nữa? Trong đội chúng ta lúc nào quản các người kiếm chút con mồi nhỏ ở trong núi? Tôi bảo các người bắt rắn, là để mang đi bệnh viện xem một chút! Trúng độc không thể giải thì sao?
Nhanh chóng mang theo cả rắn, Vương lão nhị, cậu mau đưa mẹ cậu lên xe bò đi.
Tôi dẫn mấy người đi bệnh viện."
Vương Thủ Thành nghe lời này, cũng yên tâm, bắt đầu giả vờ dạy dỗ con trai: "Thằng tư, con đứng ngây ra làm gì? Còn không tránh ra? Con cái đồ không có lương tâm, mẹ con quan trọng hay là rắn quan trọng?"
Nói xong, ông ta lại tỏ thái độ với đại đội trưởng: "Đại đội trưởng, ông đừng nóng giận, người khác không biết, tôi còn có thể không biết sao? Ông tốt bụng, chính trực. Lúc nào cầm con mồi của chúng tôi cơ chứ, con trai của tôi đầu óc không nhanh nhạy, ông đừng nóng giận.
Mấy người các con mau đỡ mẹ các con lên xe bò."
Vương Thủ Thành vừa chỉ huy các con trai, vừa nói tốt với đại đội trưởng.
Sắc mặt đại đội trưởng lúc này mới tốt lên: "Chuyện mạng người quan trọng, tôi cũng lười nói với mấy người. Tôi đi theo con trai ông cùng đưa vợ ông đi bệnh viện, con rắn này, không chừng trong bệnh viện cũng có thể bán, đến lúc đó tiền chữa bệnh của vợ ông cũng có chỗ bù vào.
Chuyện khác mấy người để rồi nói sau."
Mấy người đưa Triệu Quế Phân lên xe bò, Lưu Tiểu Nga không tình nguyện cúi đầu, cùng lên xe bò.
Chờ xe bò đi rồi, mặt Vương Thủ Thành hoàn toàn đen lại.
"Thằng ba, vừa rồi không phải cha bảo các con thả rắn ra sao? Thứ này đại bổ, bán cho nhà người ta, không chừng giá bán cao hơn. Mấy người các con đúng là ngu ngốc, đều nên làm gì thì làm đi! Vợ thằng ba, nhanh nấu cơm."
Vương Thủ Thành vừa nghĩ đến con rắn này không phát huy được giá trị lớn nhất, liền không nhịn được đau lòng.
Chờ Vương Thủ Thành vào nhà, cả nhà đều làm việc của mình.
"Anh cả, anh hai đi theo mẹ chúng ta tới bệnh viện rồi, tạm thời anh làm việc giúp anh ấy đi? Chuyện mở rộng phòng ở này không thể chậm trễ được." Lão tứ Vương Thanh Chính nhìn thấy anh cả đứng ở cửa cùng chị cả xem náo nhiệt, khẩn trương nhờ anh.
Vương Thanh Hòa nghe vậy, còn chưa kịp đi qua, đã bị Bạch Tú Tú nắm tay.
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua Vương Lão Tứ: "Anh cả các chú chạy vào trong núi một ngày, mệt mỏi thành ra thế nào rồi? Con lừa của đại đội chúng ta một ngày còn có thể nghỉ mấy giờ, lúc trước khi chúng tôi xây nhà, cũng chỉ có một mình anh ấy làm việc.
Lúc này nhớ tới anh ấy rồi?"
Vương Thanh Chính không còn gì để nói.
Chuyện này là năm nào rồi? Sao chị dâu lại nhớ tới bây giờ? Lúc trước là mẹ không cho bọn họ hỗ trợ, hơn nữa sức lực của anh cả lớn như vậy cơ mà.