“Thím hai à, thím cũng lớn rồi, chắc không đến mức muốn ăn chùa kẹo của tôi đúng không? Kẹo này tôi và anh cả của thím cũng không nỡ ăn, mỗi ngày đều tiết kiệm cho bọn nhỏ ăn. Cuộc sống của thím và chú hai lại sung sướng hơn tôi và anh cả thím nhiều lắm đó. Sao lại không nỡ tiết kiệm chút tiền mua kẹo cho con ăn vậy?”
Bạch Tú Tú trào phúng hỏi lại cô ta.
Mặt mày Lưu Tiểu Nga đỏ bừng: “Kẹo, kẹo đắt lắm…”
“Đúng vậy, thím cũng biết đắt à. Nó đắt như thế, đến cả thím cũng không nỡ mua, lại mở miệng xin của tôi? Vậy nếu tôi không nỡ bỏ tiền ra mua có phải cũng có thể đi xin thím một chút không? Đúng là điên!” Bạch Tú Tú ôm hai đứa nhỏ vào phòng.
Bạch Tú Tú cãi nhau vài câu với Lưu Tiểu Nga, để hai đứa nhỏ vào phòng, hiện tại bọn nhỏ đều rất yên lặng.
Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên giường đất, không nói tiếng nào.
Bạch Tú Tú cầm kẹo đi ra ngoài, thấy cô bé như thế, có chút khó hiểu nói: “Con làm sao thế?”
“Mẹ ơi, có phải con làm sai rồi không? Con xin kẹo với mẹ ở bên ngoài, thím hai mới cãi nhau với mẹ…” Nguyệt Nguyệt có chút lo lắng.
Thím hai to con như thế! To hơn mẹ rất nhiều.
Nếu mẹ bị đánh thì phải làm sao đây?
Bạch Tú Tú thấy cô bé lo lắng như thế lại bật cười, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của con gái: “Nguyệt Nguyệt chỉ xin kẹo của mẹ thôi mà, có làm chuyện gì sai sao? Thím hai của con đầu óc không được bình thường, sau này con gặp thím hai nhất định phải trốn thật xa, biết chưa? Trong nhà này, cho dù là ai nói cái gì với con, con cũng không được phép đi theo bọn họ. Chỉ có cha mẹ dẫn các con đi ra ngoài chơi, các con mới được đi theo.”
Bạch Tú Tú lại dặn dò con lần nữa, không cần đi ra ngoài lung tung.
Nguyệt Nguyệt ăn kẹo, ngoan ngoãn gật đầu.
Minh Minh ở một góc cũng gật đầu theo.
Suốt một buổi sáng, Bạch Tú Tú đều ở trong phòng đan áo không đi ra ngoài.
Lúc này đã cuối mùa thu rồi, nếu đan áo chậm chút nữa thì phải chờ sang năm sau mới mặc được, dù sao thì mùa đông phải mặc quần bông!
Ăn cơm xong không được bao lâu, Bạch Tú Tú đang móc một bông hoa trên áo.
Bên ngoài lại có người đến.
“Chú Vương, con dâu cả của chú có ở nhà không? Tôi có tin vui cần tìm cô ấy.” Trần Kim Hoa từ ngoài sân đi vào.
Thấy nhà bọn họ đang mở rộng nhà cửa, trong lòng có chút hâm mộ.
Mấy đứa con trong nhà họ Vương đều rất giỏi giang, nhất là con trai cả. Tuy rằng cưới phải một cô vợ có sức khỏe không được tốt cho lắm, nhưng một mình anh lại có thể làm việc của cả hai người.
Nhìn thử mà xem?
Đứa con thứ năm nhà này vừa cưới vợ là lập tức mở rộng nhà cửa ra ngay. Nhưng gia đình khác muốn xây nhà mới, có nhà nào mà không chờ đến khi đất trồng rau và trong núi thu hoạch hết toàn bộ thứ tốt rồi mới bắt đầu làm việc chứ?
Cũng chỉ có nhà họ Vương đông người.
Trần Kim Hoa đi vào sân, Vương Thủ Thành lập tức nhìn thấy bà ấy.
Nghe bà ấy nói muốn tìm con dâu cả, trong lòng lập tức căng thẳng.
Cái con ranh chỉ biết kiếm chuyện kia lại nói cái gì với vợ của đại đội trưởng nữa hả?
Dạo gần đây danh dự của gia đình sắp bị Bạch Tú Tú phá hủy hết rồi!
Lần trước khi thu hoạch vụ thu, vợ của đại đội trưởng đứng trong ruộng trực tiếp vả mặt bà già nhà ông ta, đến bây giờ người trong thôn vẫn còn nhắc đến đó.
Hai vợ chồng già bọn họ đi ra ngoài, người ta vẫn cứ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bây giờ mới được bao lâu chứ?
Sao vợ của đại đội trưởng lại tìm đến nữa rồi?
“Bà tìm Tú Tú…” Vương Thủ Thành đang định hỏi.
Bạch Tú Tú ở trong phòng đã mở cửa đi ra hỏi: “Thím Kim Hoa, sao thím lại đến đây?”
Nhìn thấy Bạch Tú Tú, hai mắt Trần Kim Hoa sáng ngời: “Đến tìm cháu đó!”
“Tìm cháu?” Bạch Tú Tú có chút kinh ngạc.
“Có tin vui, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.” Trần Kim Hoa ngó lơ mấy người còn lại trong nhà họ Vương, đi theo Bạch Tú Tú vào phòng riêng.
Vào phòng, Trần Kim Hoa lập tức thích cách bày trí trong nhà này: “Cháu sắp xếp căn phòng nhỏ này gọn gàng ngăn nắp thật đó.”
“Thím ngồi xuống uống ly nước đường đỏ đi.” Bạch Tú Tú lấy bình đựng đồ hộp trong phòng ra, rót nước.
Cái bình này là bình chuyên dụng để cô tiếp khách.
Trần Kim Hoa cũng không khách sáo, uống miếng nước rồi mới nói đến đề tài chính với Bạch Tú Tú: “Tú Tú à, sức khỏe của cháu dạo này thế nào?”
Bà ấy đang nghi ngờ cô giả bệnh à?
Đây là phản ứng đầu tiên của Bạch Tú Tú, nhưng mà ngẫm lại chắc cũng không phải như thế, hiện tại thu hoạch vụ thu đã kết thúc rồi, vợ của đại đội trưởng cũng không cần thiết đến đây tìm cô nói chuyện giả bệnh này nữa.
Hơn nữa bà ấy đã nói là có chuyện tốt rồi.
“Sao cháu lại không nói lời nào? Có phải có chuyện gì không tốt không?” Trần Kim Hoa thấy cô ấy vẫn luôn không nói chuyện, lập tức lo lắng sốt ruột.
Con bé Tú Tú này xinh đẹp, tính cách cũng không nghe nói có cái gì không tốt.
Hôm trước con trai bà ấy còn nói là cô tặng cho anh ấy một cái trứng gà, chỉ là chuyện nhỏ cũng đã được tri ân báo đáp.
Nếu không phải vì chuyện này, bà ấy thật sự cũng không nghĩ đến Bạch Tú Tú.
Trong đầu Bạch Tú Tú lướt qua tất cả những chuyện quan trọng sẽ phát sinh trong năm nay, trong lòng đã có chút suy đoán, cho nên lập tức thở dài nói: “Vẫn cứ như thế thôi, không thể làm việc nặng, cháu cũng đang lo đây, năm sau xuống ruộng làm việc còn không biết phải làm thế nào nữa? Tuy rằng chồng cháu có thể giúp cháu, nhưng cũng không thể việc gì cũng đều dựa vào một mình anh ấy được. Người hiểu chuyện thì biết cơ thể cháu không khỏe, những người không biết rõ nguyên nhân còn tưởng rằng cháu ham ăn biếng làm nữa. Chờ chuyện này truyền ra ngoài, không phải cháu sẽ mất mặt c.h.ế.t sao?”
Cô nói có vẻ rất tủi thân, Trần Kim Hoa nghe thấy gật đầu nói: “Chứ còn gì nữa? Lúc trước thím nghe thấy mẹ chồng của con đi ra ngoài nói xấu cháu. Thím cũng không phải muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của cháu và bà ta, chỉ là cảm thấy cháu cũng nên đề phòng một chút mới được. Nhưng mà cháu cũng đừng khó chịu, hôm nay thím đến đây chính là vì chuyện làm cháu phiền lòng này đó.”
Trần Kim Hoa lại uống một ngụm nước đường, trong nhà bà ấy cũng có không ít thành viên.
Nước đường đỏ rất đắt, tuy rằng cuộc sống trong nhà cũng khá giả, nhưng bà ấy lại không nỡ uống thường xuyên.
“Có chuyện gì sao? Thím Kim Hoa, thím nói nhanh lên.” Bạch Tú Tú hỏi bà ấy.
Lúc này Trần Kim Hoa mới tiếp tục nói: “Chủ nhiệm hiệp hội phụ nữ của đại đội chúng ta là người từ công xã đến lấy tiếng. Năm nay hiệp hội phụ nữ ở công xã có chỗ trống, mấy ngày tới người kia sẽ đi về. Bà ấy vừa đi, vị trí chủ nhiệm lập tức thành ghế trống, đến lượt thím ngồi vào. Hiệp hội phụ nữ trong cả đại đội cũng biến động theo, thừa ra một vị trí. Chuyện này đại đa số mọi người trong thôn còn chưa biết, nhưng mà dựa theo ý của lãnh đạo thì sẽ tìm một người từng đi học. Ý của đại đội trưởng cũng là như thế, còn có thể dạy dỗ mọi người, đừng có để đến lúc đi họp lại làm trò cười cho thiên hạ. Tuy rằng ba cái thôn đều thuộc một đại đội, nhưng mà chúng ta ở gần nhau, là người cùng thôn, dù sao thì thím cũng phải nghĩ đến cháu đầu tiên. Thím nhớ hình như cháu đã học cấp hai rồi đúng không?”
Trong thôn không có quá nhiều người học đến hết cấp hai, con gái mà học hết cấp hai thì lại càng hiếm hơn.
Trần Kim Hoa nói đến đây, trong lòng Bạch Tú Tú lập tức vui vẻ.
Quả nhiên là chuyện này!
Lúc này khi cô nhìn về phía Trần Kim Hoa, chỉ cảm thấy bà ấy vô cùng thân thiết. Cô dùng tay nắm lấy tay Trần Kim Hoa, dùng sự kích động để miêu tả rõ thái độ của mình: “Thím, cháu từng đi học cấp hai, tốt nghiệp cấp hai xong, lúc chuẩn bị học cấp ba thì trong nhà xảy ra chút chuyện nên không đi học nữa. Nhưng mà bình thường cháu cũng vẫn còn học tập. Thím cứ yên tâm giao công việc này cho cháu đi!”
Bạch Tú Tú cũng không muốn khiêm tốn, khiêm tốn rồi mất việc à!
Tuy rằng cô biết sau này chồng của cô sẽ rất giỏi, cô lại sống lại một đời, nhưng mà chuyện của tương lai lại không thể giải quyết khó khăn ở hiện tại!
Cô không muốn đi xuống ruộng làm việc, nhưng mà lại chờ thêm hai năm, mỗi ngày ở yên trong nhà, vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!
Lao động là quang vinh nhất, cô không lao động, không phải là tự rước phiền vào người sao?
Nhưng mà… Cô thật sự không muốn lao động chút nào.
Lúc trước cô cũng đã tính sẵn rồi, chờ dọn ra ở riêng, cô lại vào trong thành phố xem xem có thể mua một công việc gì đó rảnh rỗi nhẹ nhàng một chút không! Chuyện kiếm tiền nuôi cả gia đình đã có không gian và Vương Thanh Hòa lo rồi!
Kết quả đột nhiên lại có một bất ngờ lớn như thế xuất hiện.