Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Triệu Quế Phân vừa nghe, lập tức không đồng ý: “Vậy sao được chứ?”

“Có gì mà không được? Không phải chúng ta là người một nhà sao? Sao nào, cha mẹ không tin con và Tiểu Nga?” Bạch Tú Tú lộ ra vẻ mặt vô tội hỏi.

Triệu Quế Phân: …

Đương nhiên là không tin rồi!

Nhưng bà ta lại không thể nói ra những lời này.

Bà ta quá sốt ruột, trong lòng Chu Kiều Kiều lại nảy ra một ý: “Chị cả, hay là em đi cùng chị đi, em thấy chị hai bị thương rất nặng, có lẽ sẽ không đi được đây. Lúc trước nhà em cũng thường xuyên dẫn em vào trong huyện, em cũng rành đường hơn.”

Cô ta đã dẫn theo người nhà họ Vương kiếm được rất nhiều tiền rồi, cũng nên làm cho bọn họ biết được những vận may kia là do người nào mang đến.

Nếu không thì sao mấy người này sẽ nịnh bợ cô ta, xem cô ta làm trung tâm được chứ?

Từ giờ đến tết cũng không có quá nhiều thời gian vào núi gặp được may mắn, cô ta phải bắt lấy cơ hội này, tìm được chỗ đứng vững vàng trong cái nhà này!

Triệu Quế Phân vẫn cứ nhíu mày, hai người phụ nữ thì có thể làm cái gì chứ?

Vương Thủ Thành thì đã có tính toán khác trong lòng, nếu cứ bảo con trai vào trong thành bán đồ mãi, chờ lâu rồi nói không chừng bọn họ sẽ cảm thấy trong chuyện này có ẩn khuất gì đó. Dù sao thì sao lại có thể may mắn đến thế? Sao ngày nào cũng kiếm được dược liệu tốt như vậy?

Lại rước lấy phiền phức gì đó.

Để con dâu đi cũng được.

Tuy rằng vợ của thằng cả không đáng tin cho lắm, nhưng vợ của thằng năm lại không có vấn đề gì.

Đây mới là con dâu chính hiệu của nhà bọn họ.

Nghĩ thế, Vương Thủ Thành đồng ý: “Được, vậy hai đứa con đi đi. Nhưng mà cha cảnh cáo trước, không được bán với giá thấp hơn lần trước.”

“Cha cứ yên tâm đi, con bảo đảm sẽ bán được giá tốt!” Chu Kiều Kiều cực kỳ đắc ý.

Cuối cùng thì cô ta cũng tìm được cơ hội đi ra ngoài riêng với Bạch Tú Tú rồi.

Bạch Tú Tú cũng không từ chối, cô muốn làm một thí nghiệm mới, nhìn xem có thể nào phá giải xui xẻo mà Chu Kiều Kiều mang đến cho người khác hay không.

Nhưng mà… Vẫn phải giữ vững lý do của mình một chút.

Cô phải gọi thêm một người.

Nghĩ thế, ánh mắt Bạch Tú Tú nhìn về phía Triệu Quế Phân: “Mẹ, con thấy hình như mẹ cũng bị thương, ngày mai chắc mẹ cũng cần dưỡng thương đúng không? Không bằng mẹ cũng đi theo bọn con vào huyện thành đi.”

Triệu Quế Phân nghe thế, hai mắt sáng ngời: “Mẹ thấy mẹ cũng phải đi theo hai đứa mới được, hai đứa đều là con gái mới lớn, hiểu cái gì chứ?”

Vương Thủ Thành lại không quá muốn cho bà già này đi, dù sao thì hôm nay trong nhà đã không được ăn cơm đúng giờ.

Ông ta vốn dĩ cho rằng có con dâu cả ở nhà, có thể nấu cơm cho bọn họ.

Kết quả lại hay lắm, chờ thằng hai đi nấu cơm, cơm nấu xong, cô lại đi ra ngoài múc cơm rồi lại vào phòng.

Ông ta sống đến tuổi này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cô con dâu quá đáng đến mức này!

Lúc trước cô chỉ là ham ăn biếng làm, hiện tại không chỉ ham ăn biếng làm mà còn chanh chua, thật sự là vô cùng quá đáng.

Nhưng mà thái độ của Triệu Quế Phân cũng rất kiên quyết, nếu thật sự bảo bà ta đừng đi, có lẽ lại có chuyện nữa.

Vương Thủ Thành dứt khoát đồng ý: “Được, vậy tối nay nhà mình đến lượt ai nấu cơm? Mau đi nấu cơm đi, chúng ta lại làm việc một lúc nữa, ăn cơm xong đi nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải tiếp tục đi làm việc.”

Triệu Quế Phân nghe thế nhìn về phía Lưu Tiểu Nga nói: “Hôm nay đến lượt vợ thằng hai nấu cơm, nó thế này… Xui xẻo! Thúy Hoa, con đi nấu cơm.”

Nói xong, Triệu Quế Phân khập khiễng đi xuống phòng bếp giám sát.

Triệu Thúy Hoa vừa mới cõng chị hai xuống núi xong, hiện tại lại còn phải nấu cơm thay cho cô ta, suýt chút nữa đã mở miệng mắng chửi.

Nhưng mà nghĩ đến còn gà hầm tối hôm nay, cô ta còn có thể ngửi mùi trước, lập tức chạy vào phòng bếp nhanh như chớp.

Những người khác đều quay về phòng.

Sau khi về phòng, Bạch Tú Tú kêu hai đứa nhỏ ra sân chơi, cô và chồng mình thì ở trong phòng nói nhỏ với nhau.

“Hôm nay anh vào núi gặp được chú tư Ngô của thôn chúng ta, con trai thứ ba của chú ấy làm nhân viên tạm thời của nhà máy dụng cụ ăn uống trong thành. Anh đã nhờ chú ấy để ý hỏi thăm giúp chúng ta xem có nồi nào không cần phiếu công nghiệp không rồi.” Vương Thanh Hòa nói nhỏ cho cô nghe.

“Làm gì có chuyện trùng hợp đến chứ? Ngày mai em đưa cho anh hai quả trứng, anh gặp được chú tư Ngô thì đưa cho chú ấy, nhờ chú ấy để ý hơn chuyện của chúng ta.”

Nghĩ đến sắp sửa có khả năng mua được nồi, Bạch Tú Tú nhìn chồng mình, thấy anh cũng thuận mắt hơn rất nhiều, hôn anh.

Vương Thanh Hòa bị cô hôn, mặt đỏ bừng, ôm eo của cô, chờ cô hôn đủ rồi mới gật đầu: “Được, hôm nay anh hỏi thăm rồi, chú tư Ngô nói từ giờ đến mùa đông ngày nào chú ấy cũng sẽ vào núi, chúng ta chắc chắn sẽ lại gặp được!”

Bạch Tú Tú nghe thế có chút khó hiểu: “Không phải năm ngoái chờ đến cuối năm chú tư Ngô mới vào núi đi dạo sao? Sao năm nay lại đi sớm thế?”

“Lúc trước thím Ngô bị con dâu chọc giận bỏ vào núi đó em nhớ không? Khó khăn lắm mới tìm được về. Chú tư Ngô nói trong nhà cứ cãi nhau mãi không ngừng, bây giờ con trai út và vợ của anh ấy bảo chú ấy đi ra ngoài xem xem có gặp may hay không. Chú ấy muốn gia đình hòa thuận nên cũng đi vào núi, vừa lúc gặp được anh…”

Vương Thanh Hòa vừa nói vừa cầm bình nước nóng lên, bên trong đã không còn bao nhiêu nước ấm.

Anh pha nước mật ong cho Bạch Tú Tú trước, lại đổ số nước còn lại vào ly của mình.

Chờ lát nữa trong nhà nấu cơm xong, anh lại đi nấu nước ấm khác.

Bạch Tú Tú cũng nghe nói chuyện này, đã nhớ ra!

Hai vợ chồng nhà họ Ngô có bốn đứa con, hai trai hai gái. Con thứ ba và thứ tư là con trai, con cả và con thứ hai là con gái.

Con gái nhà ông ấy đã gả đi ra ngoài từ lâu rồi, con thứ ba cũng tài giỏi, con gái nhà họ Ngô gả cho người trong thành, chồng cũng coi như có chút tài năng cho nên đã dùng một vài phương pháp, đưa anh ấy vào trong nhà máy dụng cụ ăn uống làm nhân viên tạm thời.

Vợ của con út nhà họ Ngô cảm thấy không công bằng, cho nên thường xuyên ở nhà kiếm chuyện.

Lần này làm lớn chuyện, chọc bà cụ giận đến mức bỏ nhà đi ra ngoài.

Kiếp trước cũng có chuyện như thế, sau đó con dâu út này càng ngày càng gắt gỏng xấu tính với bà cụ, các thành viên khác đều không ở trong nhà, cô ta lập tức lén đánh bà cụ.

Thím Ngô là một người mềm yếu, lại sợ cãi nhau làm cho gia đình không được yên bình, chịu đánh rất lâu mới bị phát hiện ra.

Đến cuối cùng hai vợ chồng già nhà họ Ngô đã tách ra ở riêng với con trai út.

Sau đó cô đã c.h.ế.t mất, cũng không hiểu quá nhiều về chuyện nhà họ Ngô! Dù sao thì cô chỉ lơ lửng quanh quẩn bên chồng mình, mà lúc đó chồng cô đã thờ ơ với tất cả mọi chuyện.

“Mẹ ơi, mẹ ơi! Có một chút nói mẹ có bưu kiện nè!”

Bên ngoài, Nguyệt Nguyệt chạy chậm vào phòng, cô bé nói chuyện không rõ ràng lắm, cũng không biết bưu kiện là cái gì.

Nhanh vậy à?

Bạch Tú Tú khó hiểu đi ra khỏi phòng, nhìn thấy người đứng ngoài cửa là con trai của đại đội trưởng, tên là Trần Thành Tài.

Anh ấy làm việc ở bưu cục.

Cả gia đình anh ấy có mối quan hệ khá rộng rãi, đều là người tốt bụng.

Nếu trong thôn có bưu kiện gì đó thì anh ấy đều sẽ mang về giúp.

“Chị Tú Tú? Chỗ tôi có một bưu kiện của chị, đây là đơn ký nhận, chị ký tên đi.” Trần Thành Tài nhỏ hơn Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa vài tuổi.

Cười lên trông ngô ngố.

Có gương mặt chữ điền rất phù hợp với thẩm mỹ của người thời đại này, trông rất gọn gàng sạch sẽ.

Bạch Tú Tú nhanh chóng ký tên: “Lại phiền cậu rồi, Thành Tài, vẫn cứ như cũ ha, lát nữa tôi lại bảo anh Thanh Hòa của cậu đi tìm cậu.”

Trần Thành Tài nghe thế, nụ cười càng thêm xán lạn.

Mỗi lần anh ấy đến nơi này đưa bưu kiện đều sẽ nhận được một quả trứng.

Thời buổi này trứng gà cũng không phải thứ cứ muốn ăn là ăn, đều có giới hạn số lượng, muốn tìm ít phiếu mua trứng gà cũng cực kỳ khó khăn.

“Cảm ơn chị Tú Tú, anh Thanh Hòa. Tôi còn phải đi đưa cho nhà khác nữa, đi trước đây.”

“Bưu kiện cũng gửi đến nhanh thật đó, lần này lại là cái gì nữa đây?” Lúc nãy Triệu Quế Phân đã bắt đầu đứng sẵn ở cửa lắng nghe, chờ anh ấy đi rồi, bà ta lập tức đi ra khỏi phòng. Đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào bưu kiện trong tay con trai cả không chớp mắt!

Trong đó nhất định có thứ tốt gì đó!

Người mà chị gái của vợ thằng cả gả đi, mười mấy thôn ở xung quanh cũng không có ai gả tốt bằng cô ấy.

Năm nào cũng sẽ gửi một đống đồ tốt đến.

Advertisement
';
Advertisement