So với Chu Kiều Kiều thì Triệu Thúy Hoa đồng ý vô cùng dứt khoát: “Mẹ, chuyện gì bọn con cũng nghe lời mẹ. Chúng ta đi chung với nhau, nếu như có chuyện gì thì mẹ cứ đi trước, đừng có lo cho bọn con! Bọn con da dày thịt béo, còn trẻ!”
Triệu Quế Phân nhìn thoáng qua Triệu Thúy Hoa.
Ừ, có đôi khi vợ thằng ba cũng có thể nói ra vài câu dễ nghe.
“Được rồi, đừng có nói mấy câu này dụ dỗ tôi, Lưu Tiểu Nga, Trần Phương hai cô cũng đi theo sát tôi. Đi lên núi cẩn thận một chút, đừng có té ngã giống như lần trước nữa, nhà chúng ta cũng không có dư tiền để chữa bệnh cho hai cô đâu.”
Triệu Quế Phân vừa nhớ đến lần trước phải mất vài hào để chữa bệnh cho hai người bọn họ là lại đau lòng.
Vợ lão tứ Trần Phương lạnh mặt, cũng không nói tiếng nói.
Lưu Tiểu Nga nghe xong mắt lập tức đỏ hoe, trong lòng âm thầm cảm thấy tủi thân, còn không phải là vì cô ta không có một đứa con trai sao? Thím ba thì lại không bị mắng.
Bởi vì thím ba có con trai!
Chị cả được ở nhà nghỉ ngơi, cũng là vì chị cả có con trai!
“Vợ thằng năm, con đi theo mẹ đi lên trước đi, mấy đứa nó ngốc lắm, coi chừng bị ngã.” Triệu Quế Phân vừa nói xong, chân đã bị trượt, trực tiếp từ trên đỉnh núi lăn xuống bên kia sườn núi.
“Mẹ!”
Mấy người còn lại nhanh chóng đuổi theo Triệu Quế Phân đang lăn lông lốc.
May mà khu vực xung quanh không có đá, nếu không chắc đã lấy đi nửa cái mạng của Triệu Quế Phân rồi!
Triệu Quế Phân lăn mãi đến khi đụng trúng một gốc cây tùng lâu năm mới dừng lại, bà ta kêu rên, hai mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.
“Mẹ, mẹ có bị làm sao không?” Lưu Tiểu Nga cẩn thận hỏi, trong lòng lại suýt chút nữa cười ầm lên, cũng không biết ai mới là người ngu ngốc nữa!
Triệu Quế Phân rên rỉ vài tiếng, mở mắt ra, mắng to mấy đứa con dâu: “Tôi có bị gì hay không, mấy cô không biết mở mắt ra xem à? Còn không mau đỡ tôi dậy!”
Bà ta hùng hùng hổ hổ, những người khác cũng nhanh chóng đỡ bà ta dậy.
Vừa đỡ bà ta lên, Chu Kiều Kiều tinh mắt phát hiện một gốc linh chi ngay chỗ Triệu Quế Phân vừa mới bị ngã.
“Mẹ, mẹ mau xem, đây không phải là linh chi sao?”
Triệu Quế Phân mới vừa được nâng lên đã nghe được con dâu út nói thế, lập tức sửng sốt.
Bà ta quay đầu nhìn lại, đúng là thế thật! Linh chi to chừng bàn tay, ở chỗ đó có đến mười mấy cây.
“Ngẩn người ra đó làm cái gì? Còn không mau hái đi.” Triệu Quế Phân vừa vui vẻ lại đau lòng.
Vui là vì thứ này bán sẽ có giá cao, đau lòng là bởi vì còn phải chia một phần cho hai vợ chồng thằng cả. Chuyện đáng giận nhất chính là thằng ba thằng tư cưới hai cô con dâu ngu xuẩn không đồng lòng với bà ta!
Nếu không cả gia đình chia của mấy thứ này, làm gì còn đến lượt của nhà thằng cả chứ?
Mấy người bọn họ hái hết linh chi, Triệu Quế Phân nhìn mười sáu cây linh chi này, toàn thân lập tức tràn ngập sức lực! Tuy rằng bà ta vừa mới lăn từ trên đỉnh núi xuống, mặt xám mày tro, còn bị trầy vài chỗ trên mặt.
Nhưng nhìn thấy linh chi, lại cảm thấy việc này cũng còn có thể chấp nhận được!
Triệu Quế Phân vỗ bụi bẩn trên người đi, ngẩng cao đầu kiêu ngạo như một con gà trống vừa mới chiến thắng bước đi, Lưu Tiểu Nga ở bên cạnh đỡ bà ta.
Mới đi không được bao xa, cơ thể lại đột nhiên mất đi cân bằng, lại ngã lần nữa.
Không chỉ có bà ta, đến cả Lưu Tiểu Nga cũng bị ngã theo.
Hai người lại lăn từ giữa sườn núi đến dưới chân núi, Lưu Tiểu Nga cực kỳ xui xẻo trực tiếp đụng vào một tảng đá, Triệu Quế Phân thì ngã đè lên người cô ta.
Hai người như hai trái banh, lăn cực nhanh.
Chờ đến khi mấy người ở đằng sau chạy đến thì Lưu Tiểu Nga đã bị đè đến muốn ngất đi.
Mấy người còn lại chạy đến nơi, Chu Kiều Kiều cố gắng che giấu sự hưng phấn trong lòng!
Bọn họ đã xui xẻo như thế này, vậy hôm nay chắc chắn sẽ tìm được thứ tốt.
“Mẹ, hai người có bị làm sao không?” Chu Kiều Kiều nhỏ nhẹ nói, chủ động đỡ bà ta lên.
Lưu Tiểu Nga bị Triệu Quế Phân coi như nệm đỡ, sắp c.h.ế.t đến nơi.
Toàn bộ phần lưng của cô ta đều tê rần: “Cứu, cứu tôi.”
Triệu Quế Phân bò dậy, vỗ bụi trên người nói: “Sao cô lại vô dụng như thế? Lúc nãy tôi bị ngã một lần, bây giờ lại ngã lần nữa không phải cũng chẳng có vấn đề gì sao! Có mỗi chuyện đỡ tôi thôi cũng làm không xong, còn có thể làm chuyện gì nữa?”
“Đúng đó chị hai, chúng ta vừa mới vào núi, sao có thể cứ thế mà về được chứ?” Chu Kiều Kiều cũng phụ họa theo, không nhịn được đảo mắt nhìn sang xung quanh.
“Mẹ, con đi ra đằng trước tìm kiếm thử xem.” Nói xong, cô ta lập tức buông bà ta ra bỏ đi.
Lưu Tiểu Nga bị ngã rất nặng, Trần Phương và Triệu Thúy Hoa đỡ cô ta dậy.
“Chị hai, chị có bị làm sao không?” Trần Phương lo lắng hỏi.
Tuy rằng cô ta không thích tiếp xúc với mấy chị em dâu này, cảm thấy cả gia đình này toàn là một đám quỷ nghèo, đi tiếp xúc với ai cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng mà cũng không đến mức sẽ trơ mắt nhìn người khác xảy ra chuyện xấu gì!
“Mẹ, mọi người mau lại đây!” Đằng trước vang lên tiếng kêu đầy kích động của Chu Kiều Kiều.
Triệu Thúy Hoa chỉ âm thầm cảm thấy quái dị!
Quả nhiên, cô ta vẫn cứ nghe lời chị cả thì tốt hơn!
Mấy người đi qua đó, lập tức nhìn thấy trước mặt Chu Kiều Kiều là một con mương nhỏ, nơi đó có một đống dây cẩu kỷ, dây cẩu kỷ quấn lấy cây tùng núi ở bên mương nước, trên đống dây cẩu kỷ này kết đầy quả cẩu kỷ đỏ rực, Triệu Quế Phân nhìn thấy cũng trợn trừng mắt.
Đây toàn là đồ tốt đó!
Sao năm nay trong núi lại có nhiều đồ tốt như thế.
Với lại, bà ta đã lăn đến nơi nào thế này? Sao trước giờ bà ta chưa bao giờ đến nơi này vậy?
Mấy người Triệu Thúy Hoa cũng phát hiện, bên này hẻo lánh không dễ đi, hình như mọi người đều sẽ không đi đến khu vực này.
“Mau hái đi, hái xong chỗ này rồi, chúng ta lại đi đến đằng trước xem thử.” Triệu Quế Phân càng nghĩ càng cảm thấy quá lãng phí, một đống đồ tốt như thế, chia một phần cho nhà thằng cả, biết bao lâu mới có thể kiếm lại vốn đây.
Ông già này cũng thật là!
So với trong núi thì người trong nhà lại yên tĩnh hơn rất nhiều.
Bạch Tú Tú dẫn theo hai đứa nhỏ ở trong nhà ăn vụng, lại kể chuyện cổ tích cho bọn nhỏ nghe.
Chờ hai đứa nhỏ đi ngủ, cô mới bắt đầu đan áo, không thèm quan tâm mấy người ở bên ngoài đang làm cái gì!
Người nhà họ Vương mệt c.h.ế.t mệt sống thì liên quan gì đến cô chứ?
Có lẽ nếu cô cứ lại làm người nhà họ Vương cảm thấy chướng mắt nữa thì Chu Kiều Kiều sẽ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô nhỉ? Đến lúc đó chắc cũng sẽ vẫn dùng người của kiếp trước để g.i.ế.c c.h.ế.t cô.
Cô sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào muốn hại cô.
Người nhà họ Vương dám đối xử khắc nghiệt với Vương Thanh Hòa và hai đứa nhỏ, lại còn hút m.á.u của Vương Thanh Hòa để sống cũng đừng hòng sống yên.
Cái võng do cô dệt ra sẽ bắt được con mồi nhanh thôi
“Mẹ, mẹ cười đáng sợ quá, có ai ăn h.i.ế.p sao?” Minh Minh giật mình tỉnh giấc, dụi mắt, lập tức nhìn thấy nụ cười quái dị của mẹ, có chút khó hiểu.
Bạch Tú Tú ngẩng đầu lên, nhìn con trai đang lộ ra vẻ mặt lo lắng, trong lòng mềm nhũn.
Cô ôm con trai lên, xoa đầu cậu bé nói: “Đúng vậy, có người ăn h.i.ế.p mẹ, mẹ đang suy nghĩ xem phải ăn h.i.ế.p lại như thế nào đây.”
Minh Minh nghe thế, hai mắt sáng rực lên: “Mẹ, Minh Minh đánh người xấu giúp mẹ. Ai dám ăn h.i.ế.p mẹ đều là người xấu!”
Bạch Tú Tú bị cậu nhóc chọc cho buồn cười, nhưng mà nghĩ đến chuyện sau này con trai cưng của cô lớn lên sẽ thành một thanh niên xã hội đen, sự thật khốn nạn này làm cô lại cười không nổi, cho nên lập tức lạnh mặt nghiêm túc nhìn con trai: “Minh Minh, người khác ăn h.i.ế.p con thì con phải vận dụng đầu óc, dùng phương pháp văn minh hơn để trả thù trở lại. Thay vì đi đánh người khác thì còn không bằng động não, con biết chưa? Đương nhiên, có mẹ ở đây, mẹ sẽ không cho ai ăn h.i.ế.p con.”
Hiện tại cậu bé vẫn còn là một nhóc con, hoàn toàn không thể nào hiểu được vấn đề thâm ảo này.
Cậu bé chỉ mới hai tuổi, trong mắt tràn đầy vẻ trong sáng ngây thơ.
Bạch Tú Tú lại dỗ con trai đi ngủ lần nữa, nhìn hai đứa nhỏ này, cô lại suy xét đến chuyện dạy dỗ con cái trong tương lai!
Trời vừa sập tối.
Cả gia đình đi vào núi lập tức nối đuôi nhau đi về.
Mọi người đi vào nhà, Bạch Tú Tú mở cửa sổ nhìn thấy mặt mẹ chồng Triệu Quế Phân đen kịt được Trần Phương đỡ vào, bước đi khập khiễng, trên mặt cũng toàn là vết trầy xước.
Tiếp theo đó chính là Triệu Thúy Hoa đang cõng Lưu Tiểu Nga.
Sau đó nữa chính là Chu Kiều Kiều cõng theo một đống đồ.
Mà chồng Vương Thanh Hòa của cô thì lại đi ở cuối đội ngũ.