“Cha nói chị đi ra ngoài không biết đường về, không cần chừa cơm cho chị, anh cả nhất quyết không đồng ý. Cha mắng anh cả một lúc lâu!” Trần Phương ở bên cạnh giặt quần áo giải thích.
Bạch Tú Tú nhíu mày lại.
Có lẽ cái ông cha chồng này của cô đã ngứa mắt cô và Vương Thanh Hòa từ lâu rồi, thuận tiện mượn chuyện này làm cớ mà thôi.
Nguyên nhân thì vẫn là vì phải chia tiền trong nhà cho bọn họ!
Trước kia ông ta đều không thèm quan tâm đến chuyện này.
“Có chừa cơm lại không?” Bạch Tú Tú hỏi Lưu Tiểu Nga.
Dựa theo kinh nghiệm của cô thì chắc là có để lại.
Dù sao thì chồng của cô muốn làm cái gì đều có thể làm được!
“Có, ở trong phòng bếp đó.” Lưu Tiểu Nga nói, ánh mắt lập tức nhìn về phía túi vải của Bạch Tú Tú: “Chị cả, chị đi đâu thế? Túi căng phồng.”
“Đi mua thuốc.” Bạch Tú Tú lạnh lùng, nói xong đi vào phòng cất túi xách, lúc này mới đi vào phòng bếp bưng cơm.
Lưu Tiểu Nga không tin cho dù là nửa chữ! Cô ta ngửi thấy được mùi hương tỏa ra từ trong túi của chị cả, chị cả chắc chắn là đi ra ngoài ăn đồ ngon.
Trong nhà này, người tham ăn nhất chính là Bạch Tú Tú, ngoại trừ cô ra, không có ai có thể làm ra loại chuyện ăn vụng một mình trái lương tâm như thế này!
Lưu Tiểu Nga không cam lòng thì thầm gì đó với Trần Phương.
Trần Phương cũng không thèm để ý, nhìn thoáng qua cô ta nói: “Không phải chị cũng có tiền sao? Chị muốn ăn cái gì thì tự đi mua đi.”
Lưu Tiểu Nga: …
Cô ta cũng muốn mua lắm! Tiền trong nhà còn phải để dành để làm việc khác, sao có thể ăn uống tiêu xài hết được chứ?
Tưởng cô ta cũng là đồ tham ăn giống Bạch Tú Tú sao.
Cơm trưa của nhà họ Vương vẫn cứ như mọi hôm, gạo lứt kèm với dưa muối, mấy ngày nay thậm chí không thấy chút chất béo nào! Cũng chỉ có người nhà họ Vương mới có thể làm ra chuyện này ngay lúc thu hoạch vụ thu!
Ăn cơm xong, Bạch Tú Tú cầm chén đi rửa sạch.
Lưu Tiểu Nga nhích lại gần, muốn xem thử xem có thể kiếm chác miếng thức ăn gì của cô hay không.
Không đợi cô ta mở miệng đã nghe được tiếng cửa bị đá văng ra.
Ba người ở trong sân đều sợ hết hồn.
Không đợi bọn họ hỏi, bên ngoài, Triệu Quế Phân đã bị nâng về nhà.
Mặt mũi bà ta bầm dập, trông có vẻ vô cùng thêm thảm!
Người nâng bà ta về là hai thanh niên, đó là hai anh em nhà họ Dương ở phía tây thôn.
Đi theo sau hai anh em về nhà chính là Triệu Thúy Hoa mặt xám mày tro và Chu Kiều Kiều chẳng hề bị cái gì.
Thấy cảnh này, Lưu Tiểu Nga hoảng sợ hết hồn, sao, sao lại nằm ngang về nhà rồi?
Trần Phương cũng rất kinh ngạc, nhưng mà nghĩ đến chuyện người khác cũng thảm giống mình, hơn nữa còn là bà mẹ chồng đáng ghét của cô ta, cô ta lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ!
Triệu Quế Phân liên mồm kêu đau, mặt già nhăn nhó, hiện tại là mùa thu mà lại đau đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.
“Cái eo già của tôi, tôi không sống nổi nữa rồi. Ui chu choa, cứu mạng.” Triệu Quế Phân liên tục kêu đau.
Hai anh em nhà họ Dương đang nâng bà ta nghe được lời này cũng lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: “Thím Triệu à, thím đã rên cả đoạn đường rồi đó. Lúc nãy ở trên núi không phải chú Trương đã khám cho thím rồi sao? Chú ấy đã nói là không có việc gì, về nhà nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là được. Thím cũng coi như là mạng lớn, bị lợn rừng đá mà vẫn còn sống được.”
“Lợn rừng?” Lưu Tiểu Nga sợ hãi kêu to.
“Kêu cái gì mà kêu? Cảm thấy tôi c.h.ế.t chậm đúng không? Còn đứng đờ ra đó làm gì? Mua đỡ mẹ xuống! Con với chả cả, không thấy mẹ còn đang nằm sao?” Triệu Quế Phân trợn trắng mắt liếc nhìn con dâu.
Nếu không phải ba đứa con dâu c.h.ế.t tiệt này không thể lên núi, bà ta còn cần phải lên núi sao?
Nếu bà ta không đi thì sao có thể bị lợn rừng đạp được?
Lưu Tiểu Nga sợ hãi, nhanh chóng chạy qua đó đỡ bà ta.
Triệu Thúy Hoa cũng đi đến đỡ, hai người hợp sức đỡ Triệu Quế Phân về phòng.
Chu Kiều Kiều thì vẫn còn nhớ thương con lợn rừng kia: “Anh Dương, con lợn rừng này là do chúng tôi phát hiện, mẹ chồng của tôi còn bị thương, đến lúc phân thịt các anh có thể chia cho chúng tôi nhiều một chút không?”
Hai anh em nhà họ Dương này, anh trai tên Dương Toàn Văn, năm nay ba mươi hai tuổi, em trai tên Dương Toàn Võ, hai mươi sáu tuổi. Hai người đều là thanh niên trai tráng, hôm nay lên núi chủ yếu là đi tìm người.
Con dâu và mẹ chồng nhà Lão Ngô ở trong thôn lại cãi nhau, mẹ chồng quá tức giận đã bỏ lên núi.
Đại đội trưởng hết cách, chỉ có thể tổ chức mười mấy thanh niên trai tráng lên núi tìm kiếm, cho mỗi người mười công điểm, trong đó có hai người bọn họ.
Kết quả không tìm thấy bà cụ nhà họ Ngô đâu, lại đã cứu được Triệu Quế Phân.
Dương Toàn Văn nghe Chu Kiều Kiều nói thế cũng cảm thấy có lý, chủ yếu là vì lúc bọn họ chạy đến, con lợn rừng kia đã c.h.ế.t rồi, bọn họ chỉ giúp đỡ nâng người xuống núi mà thôi.
Nhưng mà chuyện này không phải do anh ấy quyết định, còn phải xem ý của đại đội trưởng thế nào nữa.
Lợn rừng không phải là động vật nhỏ, có thể tùy ý chia cho một gia đình.
Thôn Hạ Hà của bọn họ có hơn ba trăm hộ gia đình, một con lợn rừng lớn như thế, mỗi nhà phân một ít cũng có thể lấy được một cân.
Tuy rằng thịt lợn rừng không ngon bằng thịt heo nuôi, nhưng tốt xấu gì vẫn là thịt.
“Chuyện này cũng không phải chuyện mà tôi và anh tôi có thể quyết định, phải nghe theo đại đội trưởng mới được. Con mồi lớn như thế, nếu may mắn thì đại đội trưởng sẽ chỉ chia cho một mình thôn Hạ Hà chúng ta thôi. Nếu xui xẻo, nói không chừng còn sẽ tính luôn toàn bộ đại đội. Đại đội của chúng ta có đến ba cái thôn đó. Thôn Thượng Hà và thôn Trung Hà cũng tính trong đó luôn!”
Dương Toàn Võ cười ha hả giũ sạch mọi chuyện, anh của anh ấy là hũ nút, không biết cách ăn nói.
Nhưng anh ấy lại khác.
“Anh cả, chúng ta đi thôi, còn chưa tìm được thím Ngô nữa! Nhà cô cũng đừng có gấp, cứ chờ đến tối đại đội trưởng sẽ báo tin thôi.” Dương Toàn Võ nói xong lập tức cùng anh trai rời đi.
Chu Kiều Kiều tức muốn chết, quăng cho Triệu Thúy Hoa một ánh mắt sắc bén như đao: “Chị nói chị đó, ở trên núi kêu la làm cái gì? Nếu chị không kêu thì con lợn rừng này đã thuộc về một mình nhà chúng ta rồi.”
Triệu Thúy Hoa?
Triệu Thúy Hoa sợ ngây người, vợ thằng năm bị bệnh à?
Cô ta không kêu thì sao?
Trong núi có nhiều người như thế, không lẽ cô ta không kêu thì người ta sẽ không phát hiện ra à? Với lại lợn rừng đã xông đến trước mặt, cô ta không kêu cứu không lẽ cứ đứng chờ c.h.ế.t sao?
Triệu Thúy Hoa không phải là người thích nhịn, lập tức chửi ngược trở lại: “Thím bị điên đúng không? Ai thấy lợn rừng mà không kêu cứu hả? Thím không thấy lợn rừng xông đến à? Chúng ta là ăn may, lúc chạy ra con lợn rừng kia đã tự đ.â.m đầu vào cây c.h.ế.t đi. Nhưng nếu xui xẻo thì sao? Đừng nói là mẹ, đến cả tôi và thím cũng sẽ c.h.ế.t ở chỗ đó!”
Chu Kiều Kiều rất muốn nhào lên bóp c.h.ế.t Triệu Thúy Hoa, cái nói mà may mắn nên mới không chết?
Con lợn rừng kia chính là vì vận may của cô ta mới chạy đến!
Mẹ chồng Triệu Quế Phân vừa vào núi đã bắt đầu xui xẻo, cô ta gặp được con lợn rừng kia là chuyện đương nhiên, con lợn rừng đó sẽ tự đi tìm đường chết.
Chỉ cần cô ta không kêu cứu, không chạy lung tung thì con lợn rừng này đã là của cô ta!
Sau đó cô ta lén bán cho chợ đen, vậy thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Cái con nhỏ Triệu Thúy Hoa này ngu xuẩn mà còn cãi chày cãi cối nữa!
Đúng là quá đáng ghét!
“Thím năm à, ai nhìn thấy lợn rừng mà không kêu cứu hả? Không lẽ cứ đứng ở đó chờ là con lợn rừng sẽ tự c.h.ế.t đi sao?” Trần Phương cũng nhịn không được hỏi ngược lại cô ta.
Chu Kiều Kiều giật mình hoảng sợ: “Em… Em chỉ là, chỉ là tiếc con lợn rừng đó thôi mà. Lợn rừng to như thế, nếu như là của chúng ta thì không biết sẽ bán được bao nhiêu tiền nữa. Bây giờ lại biến thành của trong thôn, nhà mình lại không được chia bao nhiêu thịt.”
“Thím năm, không có ai sẽ biết trước. Thím cứ tin chắc rằng con lợn rừng kia sẽ c.h.ế.t sao? Người không biết còn sẽ cho rằng con lợn rừng kia là chạy đến vì thím nữa đó.” Lúc này Bạch Tú Tú cũng chậm rãi mở miệng.
Cô vừa mở miệng lập tức chặn họng Chu Kiều Kiều, làm cô ta không nói ra được nửa chữ.
Cô ta hốt hoảng muốn chết: “Chị, chị đừng có nói bậy đó chị cả, sao em lại…”