Tề Nghênh Nghênh lập tức trút hết sự uất ức trong lòng: “Ở cái gì mà ở? Người ta không chờ đón tôi. Lão Hạ, tôi cảm thấy đứa nhỏ này không thân cận với chúng ta. Ông nói xem chúng ta vừa mới tìm nó về, chưa gì mà đã chuẩn bị công tác và nhà ở cho nó như vậy có ổn không? Lỡ đâu nó nhận được công tác và nhà ở mà vẫn không muốn thân cận với chúng ta thì sao? Tôi thấy hay là cứ tìm cho nó một công việc, dỗ nó đến tỉnh thành trước, mang nó và vợ nó về nhà chúng ta ở. Đến lúc đó cả nhà chúng ta tiện bồi dưỡng cảm tình. Còn về nhà ở thì cho Hạ Minh với Hạ Thành trước đi, bọn nó còn chưa kết hôn mà. Chuyện công tác của vợ nó thì chờ tới lúc nó thân cận với chúng ta rồi lại chuẩn bị.”
Tề Nghênh Nghênh thương lượng với chồng mình. Chờ sau này Bạch Tú Tú nhắc việc tìm công tác thì bà ta lại nương theo danh nghĩa của Bạch Tú Tú để tìm công việc cho Vi Vi. Tề Nghênh Nghênh tính toán cũng thật là hay.
Hạ Chí Phi suy xét một lúc, dù sao vợ ông ta nói cũng có lý, nhưng ông ta cũng chỉ do dự một chút mà thôi.
Hạ Chí Phi cảm thấy ngoài người nhà ra thì mắt nhìn người của ông ta vẫn rất chuẩn. Nếu ông ta thật sự làm như vậy thì cả đời này đứa nhỏ đó cũng sẽ không hòa hảo với bọn họ.
Hạ Chí Phi quyết đoán từ chối đề nghị của vợ: “Nghênh Nghênh, tôi biết bà suy nghĩ cho cả nhà nhưng bà cũng nên hiểu cho đứa nhỏ kia, nó bị Hữu Đức tìm người bắt cóc, hiện tại chúng ta không truy cứu trách nhiệm của Hữu Đức, thậm chí vì thể diện mà cũng không tố cáo nhà họ Vương, trong lòng nó có thể vui vẻ được sao? Mấy năm nay nó chịu khổ như thế nào, nhìn từ mớ sổ sách kia là thấy được. Dưới tình huống gian khổ như vậy mà nó còn có thành tựu như hiện tại. Tôi cảm thấy đứa nhỏ này của chúng ta rất tài giỏi, hơn hẳn Hạ Minh và Hạ Thành nhiều. Dù có thế nào thì chúng ta cũng phải coi trọng nó một chút. Nó đã phải chịu nhiều tủi thân, chúng ta bù đắp nhiều hơn cho nó là chuyện nên làm. Chuyện này cứ làm theo lời tôi nói, còn về phần tình cảm, chúng ta đối xử tốt với nó như vậy, tôi không tin là không đả động được nó. Cứ làm chậm rãi không phải là được rồi sao? Chuyện này không cho phép bà tùy tiện làm chủ.” Hạ Chí Phi cảnh cáo vợ một phen.
Tề Nghênh Nghênh càng thêm hụt hẫng: “Cho dù ông hổ thẹn với đứa nhỏ này thì cũng đâu thể xem nhẹ Hạ Minh với Hạ Thành như vậy. Hai đứa nó cũng là con của chúng ta, sao có thể không tốt được chứ?”
“Tôi lười đôi co với bà! Lúc trước chuyện dạy dỗ con cái tôi đều giao cho bà làm chủ, bà nhìn xem tụi nó thành ra cái dạng gì? Chờ con trai lớn về nhà, bà không được phép nhúng tay vào, bằng không tôi không để yên đâu.” Hạ Chí Phi hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Ông nháo cái gì chứ? Ông thương nó như vậy cũng không biết nó nghĩ gì về ông đâu. Vừa rồi ngay cả con gái của nó cũng không thân thiết với tôi. Tôi thật sự hối hận, sớm biết vậy thì mấy năm nay đã không đi tìm đứa nhỏ này.” Tề Nghênh Nghênh chột dạ, bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Hạ Chí Phi cảm thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ nhìn vợ mình: “Lúc nãy bà ở đó, không phải đã nói những lời không nên nói đó chứ?”
“Không có! Tôi có thể nói gì đó? Lão Hạ, ông đừng có luôn nghĩ xấu về tôi như vậy. Tốt xấu gì nó cũng là con trai tôi, nó không thân cận với tôi, tôi thương tâm một chút thì có làm sao?”
Tề Nghênh Nghênh cao giọng hỏi lại, ý đồ che giấu tâm tư của mình.
Hạ Chí Phi nghĩ ngợi, thấy cũng hợp lý.
“Được rồi, tôi không tranh cãi với bà, bà về cùng tôi cũng hay, sau khi trở về nhớ liên hệ mua nhà cho thằng bé, tiền nhà ta vẫn còn đủ dùng đúng không?”
Hạ Chí Phi nhìn vợ, những năm nay, ông ta không quản lý tiền trong nhà, đều là bà ta sắp xếp. Nhắc đến chuyện nhà, thái độ này của bà ta khiến ông ta có hơi nghi ngờ.
Không phải là bà ta nhân lúc ông ta không biết, đã tiêu hết tiền rồi chứ?
Không đến mức như vậy chứ?
Tiền lương của ông ta và Nghênh Nghênh cũng không thấp, mặc dù ba đứa bất tài trong nhà này đều đang ăn bám, nhưng cũng không thể như vậy chứ?
Tề Nghênh Nghênh bị ông ta hỏi tới, giống như là bị gõ một gậy.
Phải rồi!
Tiền trong nhà không nhiều lắm, mua nhà, vậy thì tiếp theo có chuyện gì cũng không đủ dùng.
Nhất là Hạ Minh còn có Hạ Thành kết hôn, còn có Vi Vi.
Tề Nghênh Nghênh càng hối hận, vì sao bà ta lại muốn tìm thằng cả về chứ!
"Tiền của nhà chúng ta không phải là thật sự không còn chứ? Những năm này, hai ta chắc là phải tích luỹ được không ít. Nghênh Nghênh, bà..." Hạ Chí Phi có hơi kinh hãi, mặc dù ở bên ngoài nhắc đến chuyện trong nhà không phải quá tốt.
Nhưng hiện tại, ông ta thật sự là có chút không vững vàng.
Tề Nghênh Nghênh hoảng hốt, nhưng rất nhanh, lại lần nữa cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng: "Còn có thể còn bao nhiêu chứ? Những năm này, ông giúp đỡ nhà em trai ông, nhà em gái ông, còn con cái nhà chúng ta nữa. Tiền lương của hai chúng ta, nuôi sống bao nhiêu người chứ? Ông xem cuộc sống của em trai ông xem như thế nào? Còn sống tốt hơn nhà chúng ta. Hạ Chí Phi, tôi là người sống cùng ông, chứ không phải người tạo ra tiền. Nhà ta kiếm được có nhiều, cũng không ngăn được nhiều người tiêu tiền. Bây giờ ông còn muốn mua nhà cho thằng cả..."
Tề Nghênh Nghênh nghĩ lại cũng đau lòng, nhưng bà ta cũng có lý do để không mua nhà mới.
Sắc mặt Hạ Chí Phi không tốt, mặc dù cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào đó, nhưng ông ta đã không quản gia bao nhiêu năm nay, cụ thể trợ cấp cho cả nhà Hữu Đức bao nhiêu, bản thân ông ta cũng không nắm chắc được.
Cho nên trong lúc nhất thời đúng là không có cách nào phản bác.
Nhưng đã đồng ý ở riêng thì nhất định phải làm được.
"Bà không cần nói với tôi những chuyện này, nhất định phải mua nhà cho thằng cả, nếu thực sự không được, tôi đi tìm đồng nghiệp để mượn." Hạ Chí Phi không muốn nghe đến chuyện tiền nữa.
"Ông điên rồi? Còn chưa đủ mất mặt à." Tề Nghênh Nghênh không dám tin, sao ông ta lại cố chấp mua nhà cho thằng cả như thế chứ?
Thằng cả xứng sao?
"Tiền ở trong nhà còn thiếu bao nhiêu để mua nhà cho thằng cả?" Hạ Chí Phi không muốn nghe bà ta nói những lời nguỵ biện xằng bậy kia nữa.
"Không thiếu, chỉ là sắp móc sạch cái nhà này rồi. Vì một mình thằng cả thì những đứa khác trong nhà phải làm sao?" Tề Nghênh Nghênh tủi thân hỏi lại ông ta.
"Chúng ta không phải còn đang làm việc sao? Hơn nữa, mấy đứa khác cũng nên tay làm hàm nhai rồi. Tôi cũng cho bọn nó đi học, làm sao ngay cả nhà máy cũng không thi vào nổi? Bọn nó trách ai được? Năm nay nếu có nhà máy tuyển công nhân thì để bọn nó tự đi thi, thi không đậu thì cút khỏi nhà cho tôi."
Hạ Chí Phi trầm mặt, thái độ rất kiên quyết.
Năm nay Hạ Thành, Hạ Minh còn có Hạ Vi thay phiên nhau khiến ông ta mất mặt.
Ông ta đã nghĩ rồi, vẫn là lúc giáo dục bọn nó xảy ra sai sót.
Ông ta không nên quá dung túng đám trẻ này.
Tề Nghênh Nghênh cũng choáng váng, bà ta vốn dĩ nghĩ là tìm thằng cả về, giúp ba đứa kia tìm việc, đòi lợi ích.
Tránh cho cả nhà Hạ Hữu Đức mỗi ngày đều chiếm hết lợi của nhà bọn họ.
Kết quả giờ thì hay rồi, hiệu quả ngược lại.
"Lão Hạ, tôi thấy vẫn nên từ từ đã, ông cũng đừng quá kích động." Tề Nghênh Nghênh không còn dám nhắc đến chuyện mua nhà nữa, nhanh chóng khuyên đừng để cho mấy đứa con ra khỏi nhà.
Nếu như thật sự để cho bọn nó đi, bọn nó sẽ c.h.ế.t đói.
"Tàu hoả tới rồi, đi về trước đi, còn phải chuyển mấy lần xe nữa." Hạ Chí Phi tính toán thời gian, thời gian chuyển xe về đến nhà, chắc là vừa lúc ông ta đi họp.
Cũng may, không làm chậm trễ công việc.