Hạ Chí Phi nghĩ đến đứa con trai chưa từng gặp mặt, cũng gật đầu: “Được, cứ làm như vậy đi. Hữu Đức, bây giờ chú và cả nhà chú thu dọn đồ đạc đi, nhà này không chứa được mấy người nữa. Cha, để lát nữa con cho người sang thu xếp hành lý cho cha, sau này cha tới đây ở. Chờ con rước thằng cả về, còn có vợ nó, đến lúc đó để cháu dâu chăm sóc cả gia đình. Ngài chỉ cần ngồi không chơi với chắt trai là được.”
Hạ Chí Phi đã suy diễn thật xa, Hạ Toàn cũng vô cùng chờ mong cuộc sống sắp tới.
Ông ta muốn ở cùng con lớn một là vì muốn khiến con dâu ngột ngạt, thêm nữa là cũng muốn để cho gia đình con út có nhiều không gian hơn. Bên cạnh đó, ông ta cũng muốn gặp chắt trai bảo bối.
Hạ Tuệ Tuệ nghe cả nửa ngày, cuối cùng vẫn thấy bản thân không thể ở lại thì cũng ngơ ngác, cô ta nhìn Hạ Vi xin giúp đỡ, trong mắt đều lộ ra vẻ khẩn cầu.
Hạ Vi thấy được ánh mắt của Hạ Tuệ Tuệ nhưng cô ta không thèm quan tâm, quay đầu không thèm nhìn Hạ Tuệ Tuệ nữa, trong lòng vui đến mức nở hoa.
Ai bảo Hạ Tuệ Tuệ bình thường hay ra vẻ hiền thục hiểu chuyện khiến cô ta trở thành kẻ điêu ngoa tùy hứng. Sau này Kỷ Phong ít gặp Hạ Tuệ Tuệ thì chắc chắn sẽ thấy cô ta tốt hơn Hạ Tuệ Tuệ nhiều. Hơn nữa không ít người trong đại viện đều cảm thấy Hạ Tuệ Tuệ không tồi, mẹ cô từng nói đã có người hỏi thăm chuyện của Hạ Tuệ Tuệ, sao có thể để mọi chuyện diễn ra như thế?
Từ nhỏ Hạ Tuệ Tuệ đã đến nhà cô ta ở, ngày ngày tỏ vẻ đáng thương, cướp đi những thứ thuộc về cô ta, quần áo, búp bê, bánh kẹo.
Rõ ràng Hạ Tuệ Tuệ đã đoạt đi tất cả nhưng còn làm ra vẻ không phải bản thân cố tình làm như vậy. Cô ta thật sự hận c.h.ế.t Hạ Tuệ Tuệ! Đời này Hạ Tuệ Tuệ đừng mong sống tốt hơn cô ta.
Hạ Vi nghĩ đến sau này trong nhà không còn những người khiến cô ta chướng mắt thì thật sự rất muốn cười to.
Thấy xin giúp đỡ không hiệu quả, Hạ Tuệ Tuệ cũng chỉ có thể nín nhịn, đi theo cha mẹ thu dọn đồ đạc.
Cả nhà vừa thu xếp xong, vừa mới chuẩn bị rời đi thì thật trùng hợp, Kỷ Phong lại tìm đến cửa, bên cạnh anh ta chính là bà nội, bà cụ nhà họ Kỷ, thoạt nhìn là người rất có khí chất.
Vừa thấy hai người này vào cửa, sắc mặt của Tề Nghênh Nghênh lập tức thay đổi. Nhưng duỗi tay không đánh người mặt cười, mọi người đều ở chung một đại viện, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cũng không thể đuổi người ta về được, Tề Nghênh Nghênh chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng.
Bà cụ Kỷ nhìn thấy cả nhà xách theo túi lớn túi nhỏ, hình như là phải dọn đi thì cũng mỉm cười hỏi thăm: “Có phải là tôi tới không đúng lúc không? Nhà mấy người đây là?”
“À, là nhà em trai lão Hạ muốn dọn về nhà của bọn họ, đúng lúc đang thu dọn hành lý. Dì Kỷ mau vào nhà ngồi đi, hôm nay Kỷ Phong nhà dì cũng ở nhà sao? Thật đúng là hiếm thấy, ngày thường cậu ta cứ mãi chạy loạn bên ngoài, hiếm khi trông thấy.” Tề Nghênh Nghênh trào phúng Kỷ Phong không hiểu chuyện khiến bà cụ có chút không vui, đây chính là cháu trai bảo bối của bà ấy!
Nhưng nghĩ đến mục đích của ngày hôm nay, bà cụ vẫn vào nhà ngồi xuống, vừa muốn gọi cháu trai thì lại phát hiện cháu trai đang ngơ ngác nhìn con gái nhà người ta. Hình như là con gái nhà em trai lão Hạ? Tên nhóc này nhìn loạn cái gì vậy!
“Tiểu Phong, đừng đứng ở chỗ đó nữa, khiến người ta trễ giờ khởi hành thì phải làm sao. Đi thôi, chúng ta tới đây nói chính sự, không phải lúc nãy cháu còn xin bà nội tới đây thương lượng với chú Hạ và dì Tề chuyện kết hôn với Hạ Vi sao? Còn mất hồn ở đó thì bà nội cũng mặc kệ cháu đấy.”
Bà cụ cười ha hả uy h.i.ế.p cháu trai, thuận tiện cũng nói cho cả nhà này biết mục đích bà ấy tới đây.
“Kỷ Phong? Anh mau vào đây.” Hạ Vi nghe được bà cụ Kỷ nói vậy thì ra vẻ ngọt ngào thúc giục anh ta.
Kỷ Phong nhíu mày, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Tuệ Tuệ đang xách túi đi ra, cảm xúc đau lòng đã sắp tràn ra khóe mắt.
Đều là họ Hạ, Tuệ Tuệ ôn nhu thiện lương như thế, tại sao không thể cho cô ấy một nơi để ở? Một hai phải đuổi cô ấy đi? Nhất định là chủ ý của Hạ Vi, chắc chắn là cô ta vẫn còn đang tức giận chuyện lần trước bản thân và Tuệ Tuệ đi cùng nhau. Thật sự là lòng dạ hẹp hòi.
Hạ Tuệ Tuệ vẫn luôn bị Kỷ Phong nhìn chằm chằm, nước mắt ứa ra, tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi nhìn anh ta, cuối cùng miễn cưỡng cười nói: “Kỷ Phong, chúc mừng anh, cuối cùng cũng được như ước nguyện. Em... em còn phải giúp cha mẹ thu dọn đồ đạc, không thể ở đây nghe mọi người nói chuyện. Chờ khi nào anh và Vi Vi có tin tốt thì phải nói cho em đó. À mà thôi, để em hỏi Vi Vi là được, anh cũng đừng gặp em nữa.” Cô ta nói xong thì xoay người đi vào trong cùng người nhà.
Kỷ Phong vừa nghe cô ta nói vậy thì càng chắc chắn đây là chủ ý của Hạ Vi, nếu không tại sao Tuệ Tuệ ở đại viện nhiều năm như vậy vẫn ổn, như thế nào Hạ Vi mới bắt gặp bọn họ đi cùng nhau thì hôm nay Tuệ Tuệ đã phải rời đi? Thật là quá đáng! Ỷ vào điều kiện gia đình tốt nên bắt nạt người khác.
Hạ Vi thấy Kỷ Phong cứ đứng ngoài cửa mãi thì trong lòng vô cùng khẩn trương, mau chóng đi tới bên cạnh Kỷ Phong, nắm tay anh ta làm nũng: “Kỷ Phong, chúng ta mau vào trong đi, cha mẹ em vẫn đang nhìn anh đó. Anh cứ đứng đây mãi như vậy thì còn ra thể thống gì?” Cô ta vừa nói vừa bồn chồn.
Vốn dĩ cha mẹ vẫn không đồng ý chuyện này, cô ta còn chưa kịp thương lượng với cha mẹ thì trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu bây giờ Kỷ Phong không biểu hiện tốt một chút thì cha mẹ tuyệt đối không đồng ý.
Hạ Vi túm người trong lòng, muốn nhanh chóng đưa anh ta tới trước mặt cha mẹ mình.
Tề Nghênh Nghênh và Hạ Chí Phi mới vừa trải qua chuyện lớn như vậy, hiện tại nhìn thấy con gái dắt tên tiểu bá vương Kỷ Phong mà bọn họ luôn chướng mắt kia tới nhà thì tức đến mức ngây người.
Bà cụ thấy cháu trai đi vào thì vội vã kêu anh ta ngồi xuống, sau đó mới nói chuyện với Tề Nghênh Nghênh và Hạ Chí Phi: “Tiểu Hạ, Tiểu Tề, hôm nay dì lại đây là vì một chuyện, hẳn là Vi Vi đã nói với hai người rồi đúng không? Thật ra hôn sự giữa hai nhà chúng ta làm lúc này cũng không tốt lắm, làm cũng không thể làm lớn, chỉ là trong lòng hai đứa nhỏ có nhau, chúng ta làm người lớn cũng không tiện ngăn cản, không bằng chọn một ngày lành, nhà dì sẽ đưa lễ hỏi qua trước. Tiểu Phong là cháu trai dì yêu thương nhất, sau này mọi thứ trong nhà đều để lại cho nó, Vi Vi gả qua đó hai người cũng có thể yên tâm.”
Hạ Chí Phi hoài nghi nhìn vợ, chẳng lẽ Nghênh Nghênh đã đồng ý rồi sao?
Ông ta nghi hoặc, Tề Nghênh Nghênh lại càng thêm khó hiểu, hai người liếc mắt nhìn nhau thì lập tức hiểu ra chuyện này là do con gái bọn họ tự mình quyết định!
Hạ Vi lo lắng bọn họ không đồng ý nên mau chóng giải thích: “Cha mẹ, vốn dĩ con đã định nói với hai người, chỉ là nhà ta loạn thành như vậy, con không có cơ hội nói. Con thật sự thích Kỷ Phong, muốn ở bên cạnh anh ấy. Hiện tại hôn nhân tự do, con muốn bảo vệ tình yêu của con.”
Thái độ kiên quyết của Hạ Vi khiến cho Hạ Chí Phi cùng Tề Nghênh Nghênh choáng váng.
Hạ Chí Phi không muốn xé rách mặt với nhà người ta, hơn nữa ông ta cũng không thể nói nặng lời với bà cụ nên chuyện này lập tức rơi lên đầu Tề Nghênh Nghênh.
Tề Nghênh Nghênh miễn cưỡng cười cười: “Dì Kỷ, hai đứa nhỏ này chỉ là đang đùa giỡn, sao ngài cũng tin là thật vậy? Hai đứa nhỏ này ở nhà đều đã tùy hứng thành thói quen, nếu thật sự ở bên nhau thì cuộc sống hằng ngày không phải sẽ loạn thành một nồi cháo sao? Hiện tại Vi Vi nhà chúng tôi vẫn còn nhỏ, tôi còn muốn giữ nó lại thêm mấy năm, không muốn gả nó đi sớm như vậy. Tính cách của con bé hay gây chuyện như thế, sao có thể kết hôn được chứ? Kỷ Phong, cậu cũng vậy đấy, đều là chuyện đùa giỡn mà tại sao lại khiến người nhà tin là thật thế kia? Cậu nhìn xem bà nội của cậu đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn để bà ấy chạy tới chạy lui vì chuyện không đâu của hai đứa sao? Thật sự là không tốt chút nào.” Tề Nghênh Nghênh xem tất cả những chuyện này như chuyện đùa vui.