“Dì muốn nói thì đã nói rồi, cháu hỏi làm gì? Hơn nữa chờ gặp được Thanh Hòa thì chẳng phải cháu sẽ biết sao? Nếu có sức lực để hỏi chuyện thì chi bằng đi nhanh hơn một chút.”
Bạch Tú Tú mỉm cười giải thích khiến Tề Nghênh Nghênh nghẹn họng.
Hai người tới nhà máy của Vương Thanh Hòa, bảo vệ trông cửa đã sớm nhận ra Bạch Tú Tú là ai, lần trước cô tới đây một lần rồi, hơn nữa xung quanh đây cũng không có ai xinh đẹp bằng cô nên ông ấy rất ấn tượng, chỉ một lúc sau đã gọi Vương Thanh Hòa ra giúp cô.
Thấy vợ mình đến cùng Tề Nghênh Nghênh, Vương Thanh Hòa đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Thanh Hòa, dì Tề nói có chuyện muốn tìm anh, nói là chuyện nhà nên em đưa người tới đây.” Bạch Tú Tú nói rõ tình huống, miễn cho Vương Thanh Hòa không biết mọi chuyện đang tiến triển tới đâu.
Tề Nghênh Nghênh nghe Bạch Tú Tú nói như vậy thì cũng có chút kiêu căng ngạo mạn.
Bà ta nhìn Vương Thanh Hòa, ánh mắt dịu dàng, ngữ khí nghẹn ngào: “Thanh Hòa, lời dì nói có lẽ con sẽ không tin, nhưng mà... con chính là con trai của dì. Năm đó dì để lạc con ở huyện Ninh, lúc ấy cha mẹ hiện tại của con cũng ở đó. Bọn họ và em trai của cha con, cũng chính là chú ba của con có qua lại, có khả năng là chú ba của con đã cho người bắt cóc con. Mấy năm nay dì vẫn luôn tìm con, mãi cho đến mấy ngày trước tới đây, sau khi nhìn thấy con dì mới cảm thấy có thể đứa bé năm đó là con. Sau đó dì lại nhờ người hỏi thăm tình hình nhà con, có phải những người trong gia đình đó vẫn luôn đối xử với con không tốt có đúng không? Đó là bọn họ căn bản không phải là cha mẹ của con. Bề ngoài của bọn họ cũng không hề giống con, nhưng con lại có những nét rất giống dì và chồng dì. Hôm nay dì nói mấy lời này với con, cũng không hy vọng con có thể tiếp thu ngay lập tức. Mấy ngày nữa dì sẽ đưa người trong nhà tới gặp con. Dì hy vọng... con có thể cân nhắc một chút. Hiện tại điều kiện trong nhà tốt hơn so với cuộc sống bây giờ của con rất nhiều, tốt đến mức con không thể tưởng tượng được.”
Vương Thanh Hòa nghe vậy thì rất muốn cười, còn tưởng rằng bà ta có thể nói được câu nào cảm động lòng người, kết quả chỉ là bà ta cảm thấy bây giờ anh sẽ lựa chọn bà ta để có được cuộc sống tốt hơn?
“Dì Tề, con người tôi cũng chẳng mong điều kiện gì tốt hơn, cuộc sống của tôi bây giờ đã rất tốt, tôi và vợ cùng với hai đứa nhỏ cũng rất hạnh phúc. Tôi cũng chẳng có hứng thú với những điều dì vừa nói, dì cũng không cần đưa người tới tìm tôi, tôi chẳng ham thích gì điều kiện mà dì nói, cũng không có hứng thú tìm người thân. Thứ mấy người có thể mang lại cho tôi không đủ làm tôi lung lay.”
Vương Thanh Hòa nói xong thì kéo Bạch Tú Tú chuẩn bị rời đi.
Tề Nghênh Nghênh sợ đến ngẩn người, tại sao chuyện này lại không giống như tưởng tượng của bà ta.
Mấy chục năm nay con trai bà ta sống cực khổ như vậy, chẳng lẽ không mơ tới cuộc sống khá giả hơn sao? Mẹ nuôi đối xử với nó tệ bạc như vậy, chẳng lẽ nó không chờ mong tình thương từ người mẹ ruột này sao?
“Con trai, mẹ, con đừng từ chối dứt khoát như vậy, mấy năm nay con không ở nhà, tuyệt đối không biết điều kiện gia đình khá giả quan trọng như thế nào. Sự thiếu hụt mấy chục năm nay, cả nhà nhất định sẽ bù đắp cho con. Mặc kệ con có nguyện ý hay không thì mẹ cũng sẽ tiếp tục đến tìm con. Đến lúc đó con hẵng đưa ra quyết định.” Tề Nghênh Nghênh không còn vẻ chắc chắn như lúc ban đầu.
Vương Thanh Hòa nhìn bà ta, cũng không thèm đáp tời, nếu trở về ngay lúc này thì đám người nhà đó căn bản chẳng cần trả giá chút gì. Anh phải nhận được đủ lợi ích mà mình mong muốn, nếu không thì chẳng cần mất công mất sức như vậy làm gì.
"Con... Không phải con còn phải trở về đi làm sao? Sao con lại không về xưởng hả?" Tề Nghênh Nghênh thấy thái độ của Vương Thanh Hoà quyết tuyệt như thế.
Còn dẫn theo Bạch Tú Tú cùng đi, cũng không về nhà máy của anh.
Anh dự định đi làm muộn sao?
Chuyện này sao có thể được chứ? Bà ta và lão Hạ đều không phải là kiểu người sẽ chậm trễ trong công việc, về sau đứa nhỏ này sẽ phải đi theo bà ta về tỉnh thành.
Đến lúc đó nếu như tình hình công tác ở bên này của anh bị truyền đến tỉnh thành, chuyện bỏ bê công việc kiểu như này sẽ khiến bà ta và lão Hạ mất hết mặt mũi.
Bà ta và lão Hạ bây giờ bởi vì ba đứa con này cũng đã đủ mất mặt rồi.
Không thể càng mất mặt hơn nữa.
Vương Thanh Hoà nhíu mày, quay người nhìn về phía bà ta: "Chuyện này chắc là không liên quan gì đến dì chứ?"
"Mẹ..." Tề Nghênh Nghênh rất muốn nói rằng mình là mẹ của anh, nhưng thái độ này của Vương Thanh Hoà rõ ràng là không định phối hợp với bà ta.
Bà ta vốn dĩ là nghĩ đến mượn lợi ích, để anh động tâm, sau đó bà ta sẽ lại nói chuyện khác.
Kết quả bước đầu tiên này đã bị kẹt lại rồi.
Hiện tại xem ra, chỉ có thể chờ lão Hạ tới.
Buổi chiều trở về bà ta sẽ phải nói với lão Hạ.
Còn có mấy chuyện xấu xa mà Hạ Hữu Đức làm kia, hôm nay bà ta nhất định cũng phải tìm Hạ Hữu Đức hỏi cho rõ ràng một chút, cái nhà này, hôm nay đừng nghĩ đến việc yên tĩnh nữa.
Bà ta sẽ nhân cơ hội này để đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Trong lòng Tề Nghênh Nghênh tính toán làm sao để có thể tối đa hoá lợi ích, cũng không tiếp tục đứng ngây ngốc ở đây nữa.
Lúc quay về nhà nghỉ, Tiểu Đàm đã đợi một lúc lâu rồi.
Thấy bà ta vừa trở về, Tiểu Đàm có hơi lo lắng: "Chị Tề, chị đi đâu vậy? Tôi còn tưởng rằng chị đi lạc mất rồi, tôi lo c.h.ế.t mất. Bây giờ chúng ta phải đến ga tàu hoả, chị Tề chị nhanh đi thu dọn đồ đạc đi. Nếu như đến muộn thì đến ngày mai chị mới có thể về được."
Bên này, Tiểu Đàm thúc giục Tề Nghênh Nghênh đi thu dọn hành lý, Tề Nghênh Nghênh cũng nhanh nhẹn, nhanh chóng thu dọn đồ của mình rồi đi theo.
Trong lòng bà ta mong đợi đến lúc về nhà, những người của nhà lão Vương đến tỉnh thành chiếm lợi lộc kia, còn chưa chiếm được thứ gì.
Lúc này, ở tỉnh thành.
Trong một quán cơm quốc doanh, cả nhà lão Vương đang ở đây điên cuồng gọi các loại thịt, Hạ Hữu Đức và cha ông ta Hạ Toàn nhìn thấy cảnh này cũng không còn gì để nói.
Hạ Toàn biết nhà lão Vương đều là người vô sỉ, nhưng không nghĩ tới vào lúc này mà bọn họ còn không quên chiếm lợi.
Số thịt này... bọn họ có thể ăn hết sao?
Chu Kiều Kiều nhìn dáng vẻ của những người khác trong nhà, trong đầu chỉ cảm thấy mất mặt.
Hôm nay cô ta đã chuẩn bị kỹ càng đến để đàm phán với Hạ Hữu Đức.
Như này không phải là khiến cho người ta coi thường hay sao?
"Chúng ta nói chuyện chính một chút trước đi, bữa cơm này lát nữa ăn cũng được." Hạ Hữu Đức không muốn ở nơi này cùng bọn họ nữa.
Chị dâu sắp về rồi, ông ta phải về nhận lỗi nữa.
"Chiều hôm qua chúng tôi đều quá mệt mỏi, cho nên các người muốn thương lượng với chúng tôi, chúng tôi đã từ chối. Các người đừng tức giận nhé." Sau khi Vương Thủ Thành ăn một miếng thịt kho tàu, cuối cùng mới cười ha hả nói với bọn họ nói.
"Chúng tôi không phải là người bụng dạ hẹp hòi như vậy, hôm nay chúng tôi chủ yếu muốn đến thương lượng với mấy người một chút, về vấn đề ngậm miệng với chuyện năm đó."
Hạ Hữu Đức trầm mặt, vô cùng căm hận gia đình này.
"Ngậm miệng? Chuyện năm đó, ông làm không chân chính..." Trong đầu Vương Thủ Thành lập tức có thêm nhiều chủ ý hơn.
Hôm qua ông ta còn lo lắng có phải vợ thằng năm quá đáng quá, đã đắc tội với người ta hay không?
Nhưng không nghĩ tới thế mà ở dưới tình hình này mà cả nhà họ còn đồng ý tới.
Chuyện này đã nói rõ, bọn họ thực sự sợ hãi.
Vậy chuyện này trở thành điểm yếu rồi.