“Chúng ta đây không phải là hai người sao? Hơn nữa cả đường đi cô cũng không nói những gì không nên nói với bà ấy, hơn nữa chúng ta đến đây là để xem những khu phố bên dưới vận hành như thế nào. Tiểu Đàm, cô đừng khẩn trương như vậy, nếu không thì chiều nay chúng ta đến khu phố Ngô Đồng nhìn xem. Thật ra tôi cũng rất thích cô gái tên Bạch Tú Tú kia, cô xem cô ấy còn trẻ mà đã tiến bộ như vậy, trông chủ nhiệm Uông có vẻ coi trọng cô ấy, nếu không phải thân thích thì chứng tỏ cô ấy là một người rất ưu tú, dáng vẻ cũng xinh đẹp, tôi rất muốn trò chuyện thêm với cô ấy, tốt nhất là hỏi thăm được vì sao cô ấy lại có thể nỗ lực như vậy, quay về phải kể cho con gái tôi nghe, để nó học tập một chút.”
Tề Nghênh Nghênh cố gắng tìm cho bản thân một lý do vô cùng sứt sẹo.
Tiểu Đàm bị bà ta làm cho mê man, một dấu chấm hỏi thật to hiện ra ở trong đầu. Thật hay giả vậy? Không phải lúc nãy còn rất chán ghét con gái nhà người ta sao?
Tiểu Đàm không hiểu, nhưng mà nếu chị Tề đã nói như vậy thì cũng không thể không cho người ta mặt mũi.
“Được rồi chị Tề, vậy buổi chiều chúng ta sẽ qua đó.”
Tiểu Đàm cũng không hỏi nhiều, dù sao thì bọn họ cũng phải đi khắp nơi nên cũng sảng khoái đồng ý.
Tề Nghênh Nghênh vô cùng hài lòng.
Bên kia, Bạch Tú Tú theo bà chủ nhiệm Uông trở về khu phố, lúc này mọi người đã vào làm từ lâu.
Tiểu Đường vốn đã chửi thầm trong lòng từ rất lâu, còn đ.â.m chọt với Tiểu Tống rằng Bạch Tú Tú còn chưa tới, kết quả lại thấy bà chủ nhiệm Uông và Bạch Tú Tú cùng nhau đi vào, cơn ghen ghét trong lòng cô ta lập tức dâng lên.
Nhất định là bà chủ nhiệm Uông lại đưa Bạch Tú Tú đi đâu đó. Dựa vào đâu chứ? Rõ ràng cô ta mới là người đến đây trước!
“Các vị, hôm nay chúng ta cứ làm việc bình thường, không có gì khác biệt. Tuy nói là có thanh tra nhưng ngày thường chúng ta đã làm rất tốt, không có gì phải sợ cả. Cho dù có người ghi hận trong lòng vì cách làm việc của khu phố chúng ta nhưng khu phố đều có ghi chép rõ ràng, không một ai có thể đổ oan cho chúng ta.”
Bà chủ nhiệm Uông trấn an những người ngồi trong văn phòng, tránh cho bọn họ lo lắng bất an.
Tiểu Đường lại không thèm để ý đến chuyện này, cô ta chỉ là nhìn chằm chằm Bạch Tú Tú: “Chủ nhiệm, sao hôm nay Tiểu Bạch lại đến cùng chủ nhiệm? Như vậy không tính là đi trễ sao?”
“Tiểu Bạch? Tiểu Bạch đi họp với tôi. Hôm nay tôi cần có một người giúp đỡ ghi chép, hơn nữa mỗi người đều có thể đưa một người theo cùng nên tôi đưa Tiểu Bạch đi, gần đây cô ấy thường xử lý công việc với tôi, hiểu rõ thói quen của tôi.”
Bà chủ nhiệm Uông thản nhiên nói.
“Tiểu Bạch, cháu mau quay về làm việc đi.”
Bạch Tú Tú nghe vậy thì cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác, bước tới vị trí của mình, ngồi xuống.
Bên kia ánh mắt của Tiểu Đường đã đáng sợ đến mức có thể dọa khóc trẻ nhỏ.
Bạch Tú Tú không rảnh để ý tới Tiểu Đường, có thời gian rảnh thì cô cũng chỉ muốn tìm hiểu thêm về khu phố Ngô Đồng này thôi.
Tuy bà chủ nhiệm Uông muốn đề bạt cô đến tỉnh thành làm việc, bản thân cô cũng sẽ sớm cùng Thanh Hòa nương theo tấm ván nhà họ Hạ tới đó.
Nhưng nói thế nào nhỉ? Muốn làm được nghề rèn thì bản thân phải cứng cỏi, cô phải làm thêm nhiều việc để tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này mau chóng qua đi trong sự bận rộn của mọi người.
Trời dần về đêm, tổ dân phố cũng đã tan tầm, lúc này mới thấy Tề Nghênh Nghênh và chủ nhiệm Đàm tìm tới.
Lúc hai người tới nơi thì người ở đó đã đi gần hết.
Hai người đi đến trước cổng, còn chưa kịp vào trong thì Tề Nghênh Nghênh đã thấy một người đàn ông đỡ xe đạp đứng ngay cửa, không phải đây là người trông có nét giống bà ta đó sao?
Lại xuất hiện ở đây vào lúc này, hơn nữa, hơn nữa đôi mắt quả thật rất giống ông Hạ.
Cái này... cũng không thể trùng hợp như vậy chứ?
Tề Nghênh Nghênh lập tức luống cuống, vừa khẩn trương vừa kích động.
Lúc này bà chủ nhiệm Uông đi ra, thấy Vương Thanh Hòa thì mỉm cười chào hơi: “Là Tiểu Vương sao, lại tới đón Tiểu Bạch à?”
Vương Thanh Hòa gật gật đầu.
Chủ nhiệm Đàm cũng chào hỏi bà chủ nhiệm Uông: “Chị Uông, bây giờ mọi người tan làm à?”
Lúc hai người bọn họ nói chuyện thì Tề Nghênh Nghênh đã tới bên cạnh Vương Thanh Hòa, sốt ruột hỏi: “Đồng chí à, cậu là chồng của Bạch Tú Tú sao?”
Tề Nghênh Nghênh cố gắng tỏ ra tự nhiên hết mức có thể, nghĩ rằng cứ kéo một chút quan hệ trước, sau đó lại tìm người tra thử xem anh là con cái nhà ai, từ đâu tới, có cha mẹ ruột hay không, cha mẹ ruột là người nơi nào?
Trong lòng bà ta đã tập dợt vài lần nhưng lúc nói chuyện vẫn cứ khẩn trương như thường.
Vương Thanh Hòa đứng ngoài cửa chờ vợ, lúc nhìn thấy Tề Nghênh Nghênh thì cũng có chút ngoài ý muốn, đến khi Tề Nghênh Nghênh hỏi chuyện vợ anh thì trong lòng anh cũng đã đoán được một ít.
Tuy không xác định hoàn toàn nhưng dù sao cũng không thể trùng hợp đến như vậy.
Vương Thanh Hòa rất phối hợp trả lời vấn đề của Tề Nghênh Nghênh: “Đúng vậy, tôi là chồng của Tú Tú, bà là?”
“A? À, không có gì, tôi là người từ tỉnh thành tới đây. Từ khi tới đây vẫn luôn đi theo đơn vị, hôm nay có dịp nói chuyện với đồng chí Tiểu Bạch, cảm thấy cô ấy rất có duyên với tôi nên mới nhân lúc mọi người tan tầm tìm tới đây làm quen một chút.”
Tề Nghênh Nghênh nói một thôi một hồi, nỗ lực che giấu việc bản thân cố ý tới đây.
Sau đó bà ta lại nhớ ra bản thân còn chưa tự giới thiệu, vội vàng bồi thêm một câu: “Tôi tên Tề Nghênh Nghênh, cậu có thể gọi tôi là dì Tề. Tôi thấy cậu trông khá trẻ tuổi, năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn cậu như chỉ mới ngoài hai mươi.”
“Cảm ơn dì Tề đã khen, nhưng tôi đã hai mươi lăm rồi, hai đứa nhỏ cũng đã tròn ba tuổi.” Vương Thanh Hòa giải thích.
Hai mắt Tề Nghênh Nghênh sáng lên, đây chẳng phải là cùng tuổi với đứa con trai đã thất lạc của bà ta sao? Hoàn toàn trùng khớp.
Tề Nghênh Nghênh kích động đến mức không thể lôi kéo Vương Thanh Hòa nhận thân ngay bây giờ, chỉ là chuyện này không thể qua loa, nhưng cho dù người này không phải là con trai của bà ta thì bà ta cũng có cách biến từ không phải thành phải, chỉ cần ông Hạ tin tưởng là được.
Tề Nghênh Nghênh càng nhìn Vương Thanh Hòa càng vừa lòng, đã bắt đầu suy nghĩ nếu đây không phải con trai bà ta thì bà ta phải làm gì để thuyết phục người nhà của cậu trai này.
Mấy năm nay bà ta vẫn không dám tin rằng con trai của mình con sống.
Tề Nghênh Nghênh nghĩ vậy, thái độ đối đãi với Vương Thanh Hòa lại càng ôn nhu hơn: “Thật sao? Đúng là không nhìn ra mà, nhìn cậu trẻ tuổi như vậy mà đã có hai đứa nhỏ rồi sao, đồng chí Tiểu Bạch cũng như thế. Thấy hai người còn trẻ như vậy mà cả hai đều đã trở thành công nhân viên, hẳn là nhà cậu đối xử với hai người không tệ nhỉ?”
Tề Nghênh Nghênh nói bóng nói gió hỏi tình huống gia đình anh.
Sau khi Vương Thanh Hòa nghe bà ta tự giới thiệu thì cũng biết được bà ta là ai, vì thế đối với sự tò mò của bà ta, Vương Thanh Hòa cũng nhặt ra những thứ anh muốn nói để nói cho bà ta: “Công việc của Tú Tú là do cô ấy làm việc xuất chúng nên mới được đề cử tới huyện làm việc, còn vị trí công tác của tôi ở xưởng đồ hộp là mua lại từ một người thợ già về hưu bằng số tiền được chia lúc ra riêng.”
Tề Nghênh Nghênh nghe xong đã cảm thấy kỳ quái, ra riêng?
Không phải là đang sống tốt sao? Tại sao lại ra riêng?
“Tại sao nhà cậu lại chia nhà sớm như vậy?” Tề Nghênh Nghênh nghi hoặc.
Bà ta không hiếu kỳ với việc mua công tác, dù sao ở tỉnh thành cũng có. Nhà nào không có người nhận lại công việc thì sẽ lén lút liên hệ với những người có nhu cầu, sau đó bán công việc cho người đó, tìm đại một thân phận dễ nghe, nhận thân thích gì đó là được. Mọi người bình thường đều chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vương Thanh Hòa nhìn bộ dáng tò mò của Tề Nghênh Nghênh, cũng kể cho Tề Nghênh Nghênh nghe nguyên nhân bản thân ra riêng, không hề bịa đặt thêm mắm dặm muối.
Tề Nghênh Nghênh nghe xong thì tức đến nỗi tim đập nhanh. Cả gia đình này cũng thật là quá đáng nhỉ?
Nhưng mà như vậy cũng có thể chứng minh có lẽ Tiểu Vương không phải con ruột của nhà họ Vương đúng không?
Nếu đã không phải con ruột, vậy anh...