Bà cụ Ngụy đã nấu cơm xong, gọi con gái và cháu trai cháu gái cùng nhau ăn cơm.
Bọn họ đang ăn cơm thì bên ngoài lại có người đến.
Người chạy đến có vẻ rất hấp tấp, bóng dáng trông giống như bà chủ nhiệm Uông.
Bên cạnh bà ấy còn có hai người là Tiểu Đường và Tiểu Tống nữa.
Nhìn thấy Bạch Tú Tú còn đang ăn cơm, bà chủ nhiệm Uông còn có chút do dự không biết có nên đi vào phòng hay không.
“Chủ nhiệm? Tiểu Đường, Tiểu Tống? Sao mọi người lại đến đây vậy?” Bạch Tú Tú khá kinh ngạc, hiện tại không phải là thời gian đi làm, hôm nay bọn họ đến sớm thật đó.
Bà chủ nhiệm Uông thấy cô giật mình như thế, lập tức giải thích trước: “Là tôi gọi hai người bọn họ đến, hôm nay bên ngoài tuyết rơi rất lớn, tôi vốn dĩ muốn cho các đồng chí nữ nghỉ ngơi nửa ngày, chờ tuyết được dọn dẹp xong lại tính. Nhưng mà tôi mới vừa họp xong, nghe nói dạo gần đây bên trên có người đến khảo sát. Còn rất để ý đến từng con phố. Cho nên tôi nhanh chóng chạy đi gọi hai người bọn họ, Tú Tú à, đường phố của chúng ta có chuyện gì đều sẽ giành làm trước nhất. Lần này cũng sẽ không ngoại lệ. Phải dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp sạch sẽ đống tuyết này. Còn có chuyện đưa than đá đến cho những người già neo đơn trong phố cũng phải làm nhanh lên. Thời gian khá gấp gáp, nếu cháu ăn xong rồi, vậy chúng ta nhanh chóng đi làm thôi được không?”
Giọng điệu của bà chủ nhiệm Uông có chút sốt ruột.
Nghe nói lần này người đến khảo sát các tổ dân phố chính là người của tỉnh thành.
Vì muốn xem xét bầu không khí ở các khu phố, kiểm tra xem thái độ làm việc của bọn họ như thế nào.
Đây chính là cơ hội rất tốt, nếu như phố Ngô Đồng của bọn họ biểu hiện tốt, sau này bà ấy đi hợp chắc chắn cũng sẽ được đánh giá cao hơn.
Ai mà không muốn làm mình xuất sắc hơn chứ?
Bạch Tú Tú vốn dĩ cũng ăn sắp xong rồi, nghe bà ấy nói quan trọng như thế, cũng đi theo ra ngoài luôn: “Chủ nhiệm, cháu cũng ăn xong, vậy chúng ta xuất phát thôi.”
“Tú Tú, con đợi một chút, cầm theo hộp cơm." Bà cụ Ngụy thấy con gái vội vàng hấp tấp như thế, nhanh chóng chuẩn bị cơm hộp cho cô.
“Mẹ cũng có mang theo cho con rể rồi, buổi trưa con có bận thế nào thì cũng nhớ phải hâm nóng cơm, đừng để bị đói, cũng đừng làm mình bị cảm.” Bà cụ Ngụy dặn dò con gái, nhìn thời tiết bên ngoài, bà cảm thấy con gái và con rể thật sự rất vất vả.
Chỗ con gái lớn sống ít nhất còn ấm áp hơn nơi này một chút.
“Mẹ, vậy con đi ra ngoài trước. Hôm nay bên ngoài có tuyết rơi lớn như thế, trong nhà cũng có sẵn đồ ăn rồi, mẹ đừng đi ra ngoài nữa.” Bạch Tú Tú vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, Tiểu Tống khá hâm mộ với hoàn cảnh sống của nhà Bạch Tú Tú: “Tú Tú, mẹ của cô cẩn thận thật đó. Bà ấy cứ sống ở nhà cô mãi, chồng cô cũng đồng ý à?”
Bình thường mẹ cô ấy đừng nói là đến ở, cho dù thỉnh thoảng đến ăn một bữa cơm thôi, mẹ chồng và chồng của cô ấy đều sẽ không vui.
Dù sao thì đồ ăn của nhà ai cũng rất quý giá, cho người khác ăn thì nhà bọn họ sẽ phải ăn ít đi.
“Mẹ tôi ở đây cũng giúp cho tôi và chồng tôi rất nhiều chuyện. Hai đứa nhỏ cũng có người chăm, lại còn có người nấu cơm cho chúng tôi, chúng tôi đi làm về không cần phải làm thêm gì nữa.” Bạch Tú Tú rất vui khi thấy mẹ có thể đến ở với mình.
Tiểu Tống nghe thế, cười có chút gượng gạo.
Tiểu Đường ở bên cạnh càng cảm thấy hụt hẫng hơn, sao chuyện tốt gì cô cũng được hưởng hết vậy?
“Chúng ta đến phòng làm việc lấy dụng cụ dẹp tuyết trước, hôm nay không chỉ có chúng ta phải dọn tuyết, tôi còn tìm thêm vài thanh niên đến cùng nhau làm việc nữa. Năm ngoái trong phòng làm việc còn dư lại không ít vở, có gì lại phát cho mỗi người mười cuốn, đều là người có con nhỏ em hoặc em trai em gái đi học ở trường gần nhà.”
Bà chủ nhiệm Uông nói đến chuyện này cũng có chút bực bội, nếu không phải chuyện này quá gấp rút thì bà ấy dự định sẽ chia số vở đó cho mọi người trong phòng làm việc. Dù sao thì nhà ai không có mấy đứa nhỏ cần dùng vở chứ?
Đáng tiếc.
Mọi người đi đến phòng làm việc, lúc này hai đồng chí nam cũng đã võ trang đầy đủ xong hết rồi.
Bà chủ nhiệm Uông tìm tổng cộng tám thanh niên đến phụ giúp.
“Khu vực phố Ngô Đồng chúng ta đều phải dọn dẹp cho sạch sẽ. Chúng ta không cần để ý đến khu vực trước cửa người khác, người nhà sẽ tự dọn dẹp. Nhưng mà tuyết trên đường lớn thì phải dọn cho sạch sẽ, còn nữa, mọi người còn phải dọn sạch tuyết trước cửa những người già neo đơn luôn. Không thể để mấy ông bà cụ hành động bất tiện đi ra ngoài, nếu bọn họ mà ngã thì lại phiền lắm.”
Bà chủ nhiệm Uông dặn dò mọi người, bà ấy không nói quá nhiều, bảo mọi người nhanh chóng đi làm việc.
“Mấy đồng chí nữ các cô và tôi chia thành hai nhóm, chúng ta đi điều tra rõ tình huống của những người già neo đơn, buổi chiều lại đi tặng đồ cho bọn họ với tôi. Lát nữa lại dọn dẹp tuyết trong nhà của bọn họ.”
Bà chủ nhiệm Uông phân công một đống nhiệm vụ, Tiểu Đường nghe mà nhức đầu.
“Chủ nhiệm, vậy lát nữa làm việc, tôi đi theo chủ nhiệm có được không?” Tiểu Đường tràn ngập chờ mong nói.
“Lát nữa Tiểu Bạch đi với tôi, hai người các cô đi qua bên kia.” Bà chủ nhiệm Uông nhìn thoáng qua Tiểu Đường, bà ấy biết rõ Tiểu Đường đang toan tính cái gì, nhưng mà cô ta đã uổng công tính toán rồi.
Bà ấy đã trình bày chuyện trao chức phó chủ nhiệm cho Tiểu Bạch lên lãnh đạo rồi.
Chắc là sẽ có kết quả nhanh thôi.
Người mà bà ấy muốn đề bạt, chắc chắn phải là Tiểu Bạch.
Cô làm việc có hiệu suất cao nhất.
“Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi.”
Bà chủ nhiệm Uông dẫn theo Bạch Tú Tú rời đi trước, Tiểu Đường tức giận muốn đập bể cái ly tráng men kia.
Tiểu Tống nhìn dáng vẻ của cô ta, biết ngay cô ta không đè nén được lửa giận trong lòng.
Cô ấy lên tiếng khuyên nhủ: “Chủ nhiệm đáng giá cao Tiểu Bạch lắm, Tiểu Đường cô đừng kiếm chuyện nữa. Trong khoảng thời gian này tôi cũng cảm thấy Tiểu Bạch là người khá tốt, mọi người hòa thuận vui vẻ với nhau không được à?”
“Tôi vui không nỗi, cô ta mới đến đây được bao lâu chứ? Vì sao có cái gì tốt cũng đều dành cho cô ta hết. Có phải sau này đến cả chuyện lên chức phó chủ nhiệm cũng là của cô ta luôn không?” Tiểu Đường trợn trắng mắt nhìn cô ấy, rõ ràng là Bạch Tú Tú kiếm chuyện với rất nhiều người, có phải lỗi của cô ta đâu.
Nghĩ đến cô gái tên Chu Kiều Kiều mà cô ta gặp được ở phố Hoa Hòe bên cạnh vào tối hôm qua.
Tiểu Đường lại càng cảm thấy như thế.
Nhìn Tiểu Chu người ta đi, nhiệt tình với người khác biết bao nhiêu, vừa tặng cô ta điểm tâm, mở miệng ngậm miệng đều gọi chị.
Thái độ với cô ta vô cùng tốt.
Một người tốt như Tiểu Chu vẫn cứ có xích mích với Bạch Tú Tú, nghĩ kiểu gì cũng đều cảm thấy là lỗi của Bạch Tú Tú.
Nghe nói cô còn đưa mẹ chồng của mình vào cục cảnh sát, lại còn bắt cha chồng trả tiền cho cô và chồng cô.
Thật đúng là chỉ biết lo sống sung sướng một mình, không thèm quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của người khác.
Loại người này, vậy mà chủ nhiệm còn cảm thấy cô tốt nữa hả?
Tiểu Đường nghĩ đến những lời mà Chu Kiều Kiều nói với mình, trong lòng lại tính toán nhiều hơn.
Nếu những gì Tiểu Chu nói đều là thật, vậy cô…
“Tiểu Đường, chúng ta cứ đi làm việc trước đi, đừng trễ nải công việc nữa. Tôi biết cô không thích Tiểu Bạch, nhưng chúng ta là đồng nghiệp của nhau, đang làm việc yên lành, cô cũng đừng đột nhiên kiếm chuyện nữa. Phòng làm việc của chúng ta có phúc lợi tốt biết bao nhiêu?”
Tiểu Tống và Tiểu Đường đã tiếp xúc với nhau khá lâu rồi, cũng có chút hiểu biết về tính cách của cô ta.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Tiểu Đường mất kiên nhẫn không muốn nghe cô ấy khuyên nhủ.