Bên kia.
Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ cùng nhau đi theo hai vợ chồng già nhà Diêu xử lý xong xuôi chuyện nhà cửa, trong lòng cực kỳ thoải mái sung sướng.
Vương Thanh Kỳ cũng rất vui vẻ, nhưng mà nghĩ đến chuyện lúc nãy vợ anh ta cứ nằng nặc muốn đi khiêu khích kiếm chuyện với chị cả, lại có chút không vui nói: “Vợ à, sao em cứ thích kiếm chuyện với chị cả thế? Hiện tại chị ta chính là chủ nợ của nhà chúng ta đó, em chọc chị ta làm cái gì? Với lại hiện tại chúng ta cần một cuộc sống yên ổn, em đừng có mà kiếm chuyện nữa.”
Anh ta cũng không phải thằng ngu, lúc trước còn ở thôn Hạ Hà, có rất nhiều chuyện đều có liên quan đến cô ta!
Thậm chí hiện tại nhà bọn họ vẫn còn vào chợ đen buôn bán nữa.
Đắc tội Bạch Tú Tú, lỡ như bị Bạch Tú Tú và anh cả theo dõi thì phải làm sao bây giờ.
Chu Kiều Kiều nghe Vương Thanh Kỳ nói mấy lời mất hứng này xong, lập tức giận sôi máu: “Sao nào? Em còn phải sợ cô ta à? Em nói cho anh biết, em ngứa mắt cô ta đó. Vừa nhìn thấy cô ta là em lại buồn nôn, em cứ thích so sánh với cô ta, Chu Kiều Kiều em có chỗ nào thua kém cô ta chứ? Có cái gì em không bằng cô ta nào? Cô ta có em cũng phải có, cô ta không có thì em lại càng phải có!”
Chu Kiều Kiều vốn dĩ có gương mặt rất ngoan ngoãn, hiện tại bắt đầu cố chấp, gương mặt cũng có chút thay đổi.
Vương Thanh Kỳ cảm thấy hơi sợ.
Chu Kiều Kiều cũng biết mình quá kích động, cho nên lại ấm ức ôm lấy cánh tay anh ta, mềm mại nói: “Thanh Kỳ, em cũng không phải là không chịu nói lý. Nhưng mà thấy cô ta và anh cả may mắn như thế, em rất khó chịu, em và anh cũng không thể thua bọn họ được đúng không? Đời này em đều dựa vào anh, nếu anh không ủng hộ em, vậy em còn không bằng c.h.ế.t quách đi cho rồi, sống làm gì nữa.”
“Em, em đừng nói như thế, anh nghe lời em là được chứ gì. Nhưng mà chúng ta thật sự phải cẩn thận một chút, chúng ta là nhờ quan hệ mới có được công việc, mấy chuyện mua bán kia của nhà mình…” Vương Thanh Kỳ nhíu mày.
Anh ta thật sự rất sợ, hiện tại anh ta đã trải đời nhiều hơn, cũng biết nhiều đạo lý hơn.
Đáng tiếc, hiện tại trong nhà sốt ruột cần tiền gấp, không thể nào dừng lại được.
Nếu không anh ta thật sự không muốn tiếp tục buôn bán trong chợ đen chút nào.
“Yên tâm đi, chuyện buôn bán này em đều có tính toán. Thanh Kỳ, anh cứ đi đến nhà máy báo danh trước đi, em còn có chút việc cần phải xử lý.” Chu Kiều Kiều không muốn nhắc đến mấy chuyện này với Vương Thanh Kỳ, một thằng ngu như anh ta thì biết cái gì chứ?
Không phải mọi chuyện đều phải dựa vào cô ta sao?”
“Được rồi, vậy anh đi về trước. Đúng rồi, tối nay em mua thêm vài món ngon về, cha và mọi người đều sẽ đến trong huyện ăn cơm. Chúng ta mua nhà mới, sẵn tiện để bọn họ dọn dẹp giúp chúng ta luôn.” Vương Thanh Kỳ dặn dò vợ một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Chu Kiều Kiều nhìn theo bóng dáng chạy chậm của anh ta, trong lòng khinh thường.
Đúng là vô dụng! Không chỉ vô dụng mà còn mang thêm phiền phức cho cô ta nữa.
Chỉ biết sai khiến cô ta, bắt cô ta làm việc.
Tại sao cô ta phải cơm bưng nước rót cho người nhà anh ta chứ? Bọn họ xứng à?
Lúc lấy công thức bí mật của cô ta cũng chẳng nương tay chút nào, còn đòi giảm giá nữa chứ.
Cả gia đình này, cô ta chẳng ưa nổi ai!
Thôi, cô ta đi tìm anh Hồ trước.
Chu Kiều Kiều âm thầm mắng Vương Thanh Kỳ và cả gia đình nhà họ Vương xong rồi, chuẩn bị đi tìm Hồ Thiên.
Muốn tìm Hồ Thiên cũng rất dễ, anh ta buôn bán trong chợ đen, có một căn nhà ở khu vực gần chợ đen, những lúc không có việc gì đều sẽ ở đó.
Chu Kiều Kiều tiếp xúc khá thân thiết với anh ta, cho nên cũng biết nơi này.
Lúc cô ta đến đây, Hồ Thiên đang nói gì đó với người ta.
Nhìn thấy cô ta đến, anh ta cũng có chút kinh ngạc.
Anh ta xé tờ điện báo vừa mới nhận được đi, cười chào hỏi với cô ta: “Kiều Kiều, sao cô lại đến đây? Sao nào, đã tìm được người cô muốn tìm rồi hả?”
“Tìm được rồi, tôi còn phải cảm ơn anh nữa đó anh Hồ. Nếu không phải anh giúp tôi, nói cho tôi biết nên tìm người ở khu vực nào thì tôi chưa chắc có thể tìm được.” Chu Kiều Kiều nói xong, cầm quà tặng mà cô ta đã chuẩn bị sẵn lên.
“Anh Hồ, đây là bút máy mà cửa hàng lớn ở tỉnh thành bán, tôi cũng không biết tặng anh cái gì, đây coi như là chút tấm lòng của tôi. Anh nhận lấy đi, sau này chờ tôi lãnh tiền lương rồi lại tặng cái khác cho anh.”
Chu Kiều Kiều biểu hiện vô cùng thẹn thùng, trên thực tế cây bút này này lại là của Hạ Hữu Đức.
Cô ta thích nên thuận tay lấy luôn.
Hiện tại đưa cho Hồ Thiên cũng tiện, bảo cô ta bỏ tiền ra mua thì cô ta rất tiếc tiền.
Tiền của cô ta chỉ sẽ dùng cho tương lai của cô ta và Vương Thanh Kỳ thôi.
Hồ Thiên cất bút máy đi, nghĩ đến yêu cầu trên điện báo mà anh ta mới vừa nhận được, bảo anh ta điều tra người nhà chồng của Chu Kiều Kiều, điều tra hết tất cả mọi người. Tờ điện báo này là chỗ dựa của anh ta ở tỉnh thành gửi đến, thời buổi này muốn vào chợ đen làm ăn buôn bán, dù sao cũng phải quen biết với vài người đáng tin mới được.
Nếu không thì sao có thể làm to làm lớn được chứ?
Bình thường anh ta rất hiếm khi có cơ hội báo đáp người ta, lần này cũng coi như tìm được một cơ hội tốt.
Nhưng mà… Chỉ có điều không biết chuyện này có liên quan gì đến Chu Kiều Kiều hay không, tại sao cô ta vừa mới từ tỉnh thành về, không chỉ tìm được công việc mà anh ta còn nhận được điện báo như thế nữa?
Rốt cuộc thì nhà chồng của Chu Kiều Kiều có chuyện gì thế?
“Anh Hồ, sao anh lại nhìn chằm chằm vào tôi như thế?” Chu Kiều Kiều bị Hồ Thiên nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên.
Hồ Thiên nghe thế tùy ý tìm đại một cái cớ: “Không có gì, chỉ là mới mấy ngày không gặp, cô lại đẹp hơn rồi. Đúng rồi, công việc mới của cô thế nào? Có cái gì cần anh Hồ giúp đỡ không? Tôi nhớ lần trước cô đã nói chị cả của cô cứ thích ăn h.i.ế.p cô mãi? Hiện tại cô ta đâu rồi? Cô ta và chồng cô ta có còn ăn h.i.ế.p cô nữa không? Ảnh cả chị cả của cô… Để tôi nhớ xem anh cả của cô tên gì nhỉ?”
Hồ Thiên thuận miệng hỏi Chu Kiều Kiều, bắt đầu nói bóng nói gió hỏi thăm từ cô ta.
Chu Kiều Kiều lại không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao thì cô ta luôn thích kể cho Hồ Thiên nghe những ấm ức mà cô ta phải chịu đựng.
Nghe anh ta quan tâm mình, Chu Kiều Kiều dùng hết mọi khả năng để nói xấu Bạch Tú Tú: “Hôm nay cô ta còn gặp được tôi, lại đòi tôi phải trả nợ nhanh lên nữa. Rõ ràng chúng tôi không cần trả số tiền kia. Đúng là mấy năm đó anh cả ở trong nhà ăn uống kém hơn một chút, làm việc nhiều một ít. Nhưng có đứa con trai nào mà không làm việc cho gia đình chứ? Cô ta dựa vào cái gì mà bắt cha mẹ chồng tôi phải trả nợ? Còn bắt chúng tôi phải trả nợ cùng nữa. Cha chồng tôi nói đều là vì tôi, lúc trước suýt chút nữa cô ta đã tống tôi vào tù rồi, bọn họ muốn cứu tôi ra nên mới đồng ý. Bọn họ rõ ràng là đang nói bậy! Tôi có đẩy cô ta xuống nước đâu, người đẩy cô ta là chị ba nhà mẹ đẻ tôi. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ác độc như Bạch Tú Tú, còn chồng của cô ta hả, tên là Vương Thanh Hòa. Anh ta khá đẹp trai, nhưng đáng tiếc lại là một thằng ngu. Loại phụ nữ như Bạch Tú Tú mà anh ta cũng coi như báu vật. Cũng không chịu nhìn kỹ xem cô ta là loại người gì. Cô ta nói cái gì anh ta đều nghe theo răm rắp.”
Thông qua những gì Chu Kiều Kiều, Hồ Thiên chắt lọc được một ít nội dung không trộn lẫn cảm xúc của Chu Kiều Kiều, đã biết được tên của Vương Thanh Hòa thì dễ làm hơn nhiều, sau này anh ta sẽ bảo những người khác đi hỏi thăm.
Hồ Thiên nhanh chóng tiếp tục nói đến những người nhà khác của nhà họ Vương với cô ta.
Không bao lâu sau, anh ta đã hiểu biết sơ bộ về mọi người trong nhà họ Vương, nhớ kỹ tên của bọn họ rồi, Hồ Thiên không nhắc đến chuyện này nữa.
Chu Kiều Kiều vô cùng ấm ức nói: “Anh Hồ, lần này tôi đến tìm anh là hi vọng anh có thể ngáng chân hai chị dâu kia của tôi một chút. Lúc trước anh nể mặt tôi, sau này thì không cần thiết làm thế nữa. Vào chợ đen mua bán, anh cũng không cần cho bọn họ quá nhiều đãi ngộ tốt.”
Chu Kiều Kiều nghĩ đến công thức bí mật của mình, thật sự không thể nào cam lòng được, cho nên bây giờ mới chạy đi tìm Hồ Thiên.
Hồ Thiên cũng vô cùng khiếp sợ, anh ta gặp được rất nhiều người chơi xấu, nhưng rất hiếm có ai chơi dơ giống như Chu Kiều Kiều.
“Được rồi, cô cứ yên tâm đi.”
Hồ Thiên đồng ý vô cùng dứt khoát, trong lòng Chu Kiều Kiều cũng càng đắc ý hơn, người như Hồ Thiên mà vẫn sẵn lòng nghe theo lời cô ta, sau này cô ta muốn làm cái gì cũng tiện hơn.