"Thương mẹ chồng như vậy, làm sao lúc thím tự đi tìm việc làm đi tìm đường kiếm tiền, không quan tâm bà ấy chứ? Là quên sao?" Bạch Tú Tú bồi thêm một câu, giọng giễu cợt, khiến cho sắc mặt Chu Kiều Kiều thoạt đỏ thoạt trắng.
Chủ nhiệm Đỗ nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Kiều Kiều, còn có gì mà không hiểu?
Nhưng bà ta không tiện đắc tội với Chu Kiều Kiều, thế là lạnh mặt lên tiếng hỏi thăm bà chủ nhiệm Uông: "Lão Uông, bây giờ tôi còn có chuyện, không làm chậm trễ mấy người nữa. Tiểu Chu, cháu mau đi theo tôi đi."
Chờ bọn họ đi rồi.
Bà cụ Lâm nắm lấy tay chủ nhiệm Uông.
"Bà chủ nhiệm Uông, rốt cuộc bà có thể làm chủ cho tôi hay không? Nếu bà không làm chủ cho tôi, tôi, tôi c.h.ế.t ngay bây giờ cho mấy người nhìn." Bà cụ Lâm bị phớt lờ ở bên cạnh, thấy bọn họ không tập trung vào mình, mắt thấy họ hàng cũng sắp chạy rồi.
Nhanh chóng nhắc nhở bà chủ nhiệm Uông.
"Chị dâu Lâm, chị đừng khóc, chị ngã có chỗ nào bị thương không? Hay là đi bệnh viện trước." Bà chủ nhiệm Uông đỡ bà cụ Lâm.
"Bà ta có thể có chuyện gì chứ? Sáng sớm bà ta đã mắng chửi nhà chúng tôi, tôi chưa từng thấy có bà già nào mồm miệng độc địa như vậy!" Người nói chuyện chính là một thằng nhóc trẻ nhìn khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi, vừa rồi đẩy người cũng là cậu ta.
Bà cụ Lâm nghe vậy càng tức giận hơn: "Thằng nhãi con nhà mày, mày còn làm phản à? Bà chủ nhiệm Uông, chính là nó, vừa rồi chính là nó đẩy tôi. Tôi, tôi có cảm giác gãy xương rồi, bà đến làm chủ cho tôi! Bà bảo bọn họ bồi thường tiền cho tôi, nếu không, tôi sẽ kiện bọn họ."
Bà cụ Lâm vừa khóc, vừa nói lời cầu xin.
Bà chủ nhiệm Uông cũng nhìn về phía thằng nhóc đẩy người, lúc này thằng nhóc đang đứng bên cạnh cha mẹ mình.
Cha mẹ cậu ta nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhìn qua cũng không phải rất hiền lành.
Hai người này che chở cho con trai.
Nghe thấy bà cụ Lâm nói muốn kiện con trai mình, người phụ nữ có chút nhịn không được: "Cháu nói này cô út, nhà chúng cháu và cô cũng không có thù hằn gì lớn? Sao cô lại muốn kiện con trai cháu? Sáng sớm cô đã mắng chúng cháu một trận, con của chúng cháu cũng nghe không nổi nữa.
Sao lại có người không nói lý như vậy chứ?"
"Tao khinh! Mày đừng có ở đây vu khống cho tao, cái gì mà tao chửi mắng chúng mày trước? Sáng sớm chúng mày đã tìm đến nhà chúng tao ầm ĩ, nói cái gì mà tao không để ý nhà cửa cho chúng mày, để cho người khác mua mất rồi.
Làm sao? Trước khi người ta bán nhà còn có thể nói cho tao biết à?
Mày là cái đồ không có lý lẽ!"
Bà cụ Lâm thật sự là càng nói càng tức giận, cũng nhịn không được nhìn về phía Bạch Tú Tú.
Đối với Bạch Tú Tú cũng rất bất mãn, nếu không phải là bởi vì trước đó Bạch Tú Tú và chồng đã mua mất căn nhà mà cả nhà này vừa ý trước, nào sẽ có một đống chuyện phía sau này?
Lời của bà cụ Lâm cũng khiến cho đối phương tức giận.
"Cô út, rõ ràng là cô nhận ba mươi đồng tiền phí của chúng cháu trước, kết quả lại không để ý nhà cho chúng cháu. Bây giờ nhà người ta cũng bán đi rồi, chúng cháu mới nghe nói. Cô còn lý luận?"
Người phụ nữ trong hai vợ chồng bị tức đến phát khóc.
Hai vợ chồng thật vất vả mới tiết kiệm đủ tiền, muốn mua căn nhà tốt một chút để ở.
Bây giờ nhà cửa là hàng hiếm, tiền của bọn họ cũng không coi là nhiều.
Lúc này mới nhờ đến cô út.
Kết quả bà cụ này, thế mà không làm việc cho bọn họ.
"Sao nào? Trước đó không phải tao đã để ý cho chúng mày rồi à? Chuyện này không thành lại trách tao hả?" Bà cụ Lâm nói rất hùng hồn.
Lại bắt đầu chửi mắng.
"Bà già c.h.ế.t tiệt này, bà mắng mẹ tôi một câu nữa, tôi liều mạng với bà." Con trai của hai vợ chồng này bị chửi tức giận không nhịn được nữa, chỉ vào bà cụ Lâm quát.
"Bà chủ nhiệm Uông, bà mau nhìn đi, bà xem đi nó muốn mạng tôi đó, bà đến làm chủ cho tôi." Bà cụ vừa nói, vừa khóc vừa đập bắp đùi, còn trốn ra phía sau lưng bà chủ nhiệm Uông.
Bà chủ nhiệm Uông đau cả đầu.
Chị dâu Lâm này nổi tiếng không dễ chọc, không nói lý ở tổ dân phố Ngô Đồng.
Bà ta là người phải chịu một chút thua thiệt cũng không vui, cả nhà này thế mà chọc phải bà ta.
“Được rồi, chị dâu Lâm đừng khóc nữa."
Nói xong bà ấy lại nhìn về phía cả nhà này: "Cho dù là bởi vì cái gì, mấy người đánh người là không đúng. Các người có tranh chấp gì có thể giải quyết, ra tay thì có thể giải quyết cái gì? Bây giờ chị dâu Lâm muốn kiện các người, nói các người ra tay đẩy bà ta đánh bà ta.
Các người sẽ thế nào?"
Thằng nhóc khó xử, cậu ta cũng là nhất thời xúc động.
Hai vợ chồng này cũng rất xấu hổ, lại nhìn bà cụ Lâm đang khóc lóc ầm ĩ, hai vợ chồng liếc nhau một cái: "Vậy. . . Hay là chúng ta bỏ 30 đồng này."
"Tao khinh! Các người nghĩ hay thật, 30 đồng này vốn dĩ chính là của tao, các người phải bồi thường lần nữa! Không có 20 đồng, chuyện hôm nay tao tuyệt đối không bỏ qua." Bà cụ Lâm quay về phía bọn họ kêu gào một trận.
Hai vợ chồng này nghe thấy còn đòi thêm tiền, cũng bối rối, như này thì thật quá đáng?
Người đàn ông thật sự không nhịn nổi nữa: "Cô út, tốt xấu gì chúng ta cũng là họ hàng thân thích, cô lừa chúng cháu như vậy, thân thích này, cô không làm nữa à?"
"Ai là họ hàng thân thích với mấy người? Quan hệ giữa tao và nhà chúng mày đều rất xa, tao chỉ là có lòng tốt giúp đỡ chúng mày. Bây giờ chúng mày ức h.i.ế.p lên đầu tao, làm sao? Tao vẫn còn phải nuông chiều chúng mày à? Tao mặc kệ, mau đưa tiền đây!"
Bà cụ Lâm khí thế hung hăng, căn bản không cần người của tổ dân phố hỗ trợ.
Cả nhà này bị mắng cả một buổi sáng, bây giờ đau cả đầu.
Nhưng lấy ra nhiều tiền như vậy, tuyệt đối không được!
"Không thể được, chúng tôi nào có nhiều tiền như vậy?" Người phụ nữ là người đầu tiên từ chối.
"Triệu Tiểu Hồng mày bớt giở trò này lại với tao, mày không lấy tiền ra, tao sẽ kiện con trai mày đánh người già! Bà chủ nhiệm Uông, bà đến làm chứng cho tôi!" Bà cụ Lâm vô cùng khí thế. Ở trong góc, Ninh Mai Mai và hai người chị dâu của cô ấy cũng đã quen.
Bà chủ nhiệm Uông cau mày, rõ ràng bà ấy không việc gì, chỉ là giở trò sư tử ngoạm. Hơn nữa, nghe như thể bà ta lấy tiền của người ta trước, nhưng lại không làm việc cho người ta.
Chuyện này...
Bà chủ nhiệm Uông cảm thấy khó.
Bà ấy nhìn về phía Bạch Tú Tú: "Tú Tú, cháu thấy chuyện này xử lý như thế nào? Ý của tôi là, tốt nhất là có thể làm cho bọn họ không đến cục cảnh sát."
Bạch Tú Tú nghe vậy, cũng cân nhắc.
Bây giờ hai bên đều đang giằng co, một bên không muốn bồi thường nhiều tiền, một bên lại muốn lừa nhiều tiền thêm một chút.
"Bà chủ nhiệm Uông, bà thất thần làm cái gì? Không phải là bà không muốn quản đấy chứ? Đây chính là công việc của mấy người!" Bà cụ Lâm thấy hai người không nói lời nào, không biết đang thầm thì cái gì, nhất thời không vui.
Bạch Tú Tú nghe vậy, cười với bà ta một tiếng: "Thím à, nếu như ngã bị thương, hay là chúng ta đến bệnh viện đi? Đến xem cần bao nhiêu tiền thuốc men không được hay sao? Cũng không thể là thím nói đưa bao nhiêu tiền thì đưa bằng đấy tiền được? Khám bệnh xong, lấy bệnh án rồi chúng ta lại đòi bồi thường."
"Tú Tú?" Bà chủ nhiệm Uông có hơi bất ngờ, cô muốn làm cái gì vậy?
Không đợi bà chủ nhiệm Uông suy nghĩ rõ ràng, hai bên đều không vui.
"Tôi không đi, dù sao cũng là bọn họ phải đưa tiền cho tôi." Bà cụ Lâm thái độ kiên quyết.
Một bên khác, Triệu Tiểu Hồng che chở cho con trai, cũng không đồng ý: "Chúng tôi cũng không đi, chuyện này truyền ra ngoài thanh danh của con trai chúng tôi làm sao xử lý được?"