“Nếu cậu không nhận lấy, sau này tôi và chị dâu của cậu cũng không dám đến tìm cậu giúp nữa.” Vương Thanh Hòa nói xong, lập tức đẩy cả người lẫn xe đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhốt mấy lời từ chối của Tiểu Trương ở ngoài cửa.
Tiểu Trương ngơ ngác cầm con thỏ, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Tuy rằng anh ấy tự nguyện giúp đỡ, nhưng thái độ của anh Vương và chị dâu đối với anh ấy cũng là anh ấy cảm thấy bọn họ thật lòng muốn làm bạn với anh ấy.
Bạch Tú Tú gấp gọn quần áo của mẹ, bà cụ Ngụy ở bên cạnh lấy mấy thứ khác của bà ra.
Vừa lấy đồ bà vừa nói: “Đây đều là đồ chị cả của con bảo mẹ mang về cho con, chị con nói đồ đạc ở chỗ con chắc chắn sẽ không đầy đủ bằng bên nó. Còn nói mấy thứ này nếu không cho con thì cũng bị mấy bà con bên nhà anh rể con chia lấy hết. Bình thường bọn họ đã lấy đủ nhiều rồi, mấy thứ này nên thuộc về con. Mớ vải này, chừng nào rảnh thì làm quần áo cho hai đứa nhỏ, lại làm một ít cho chính con. Còn có mấy thứ này nữa, bình thường mẹ để dành được mấy cái này cho con.”
Bà cụ Ngụy lấy tiền bà dành dụm được cho Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú hoảng sợ: “Mẹ, mẹ làm cái gì thế?”
Mớ tiền này cộng lại ít nhất cũng có gần hai trăm đồng.
“Mẹ tự giữ lại một chút tiền dưỡng lão, lúc trước mẹ đi theo chị con tùy quân, mẹ đã cho chị con không ít đồ đạc, tiền cũng cho nó. Phần này là do mẹ cố ý để dành cho con, vốn dĩ cũng đã ít hơn chị cả con rồi. Mẹ già rồi, đi về bên này ngoại trừ lo lắng cho con rồi, cũng là nghĩ muốn lá rụng về cội. Sau này mẹ c.h.ế.t rồi cũng có thể chôn cùng với cha con. Đời này ngoại trừ việc đi quá sớm ra, ông ấy chưa từng làm chuyện gì khiến mẹ thất vọng. Cho nên sau này mẹ sẽ ở chung với hai đứa, số tiền này mẹ giao cho con, hai đứa có việc gì gấp thì có thể dùng, mấy đứa sống tốt, mẹ cũng có thể sống tốt theo, đúng không? Với lại… Tuy rằng con rể đối xử rất tốt với con, nhưng đó là đối với con thôi. Mẹ không thể gia tăng thêm mâu thuẫn cho tình cảm của hai vợ chồng son bọn con được.”
Bà cụ Ngụy tận tình khuyên nhủ con gái nhận lấy số tiền này.
Bạch Tú Tú nghe xong mắt đỏ lên: “Mẹ, chồng con chuyện gì cũng đều nghe lời con, cuộc sống của hai vợ chồng chúng con rất tốt, số tiền này của mẹ…”
“Cho dù thế nào thì con cứ nhận lấy. Nếu như con không nhận, vậy chờ đến tết mẹ sẽ đi về.” Bà cụ Ngụy xụ mặt nói.
“Được rồi, được rồi, được rồi, con nhận lấy là được đúng không?”
Bạch Tú Tú không dám từ chối nữa, nếu thật sự làm mẹ quay về nhà chị cả, cô lại sẽ không gặp được mẹ trong thời gian dài.
Lần này bà cụ nói là vì muốn lá rụng về cội nên mới quay về, nhưng mà kiếp trước lại không có chuyện này…
Đại khái là bởi vì kiếp trước cô và Vương Thanh Hòa không dọn ra ở riêng, cho nên bà cụ không muốn quay về thêm phiền cho cô.
Lại thêm một nguyên nhân khác cũng là vì hiện tại cô dọn ra ở riêng, sợ không có ai chăm con giúp cô.
Dù sao thì có mấy người nhà họ Vương kia, cô dẫn mấy đứa nhỏ đến nơi này đều không yên tâm được.
Mỗi một quyết định mẹ đưa ra, đều là ưu tiên suy xét cho chị và cô trước.
Bạch Tú Tú cất kỹ tiền, tiếp tục gấp quần áo giúp bà cụ.
“Tú Tú, chuyện mẹ chồng của con đã có tin tức gì chưa? Bà ta có thể bị phán tù thêm vài năm không?” Bà cụ nghĩ đến bà sui mà bà đã thấy ghét từ ánh mắt đầu tiên, ước gì bà ta có thể ở trong tù mười năm tám năm gì đó.
“Chuyện này con cũng không biết, nhưng mà chắc là được. Lúc đó có nhiều người chứng kiến như vậy, mẹ mìn lại chỉ đích danh bà ta, bà ta không thể nào chối cãi được.”
Bạch Tú Tú nghĩ đến Triệu Quế Phân, chỉ cảm thấy thế này là quá hời cho bà ta!
“Tú Tú, mẹ có cái gì không thích ăn không?” Ở ngoài phòng, Vương Thanh Hòa đang trộn nhân đi đến gõ cửa hỏi.
Bà cụ Ngụy nghe thế vô cùng kinh ngạc, hỏi nhỏ với Bạch Tú Tú: “Con gái à, mấy năm nay con vẫn chưa học được nấu cơm à? Toàn là con rể nấu cơm sao?”
Nhắc đến chuyện này, gương mặt xinh đẹp của Bạch Tú Tú đỏ lên nói: “Dạ… Con nấu cơm không ngon.”
“Để mẹ đi nấu, đừng để con rể làm.” Bà cụ Ngụy nói xong định đi ra ngoài.
Bạch Tú Tú cản bà lại: “Mẹ, mẹ vừa mới xuống xe lửa xong, cứ nghỉ ngơi một chút trước đi, lát nữa con đi làm sủi cảo giúp anh ấy. Đúng rồi mẹ, con vừa mới chuyển đến bên này, cũng không quá quen thuộc với hàng xóm xung quanh. Ngày mai Tiểu Trương đến, mẹ cùng Tiểu Trương đi làm quen với một vài thím đáng tin cậy ở xung quanh đi. Mẹ trò chuyện với bọn họ, bọn họ là hàng xóm, chúng ta đừng có xích mích gì với bọn họ là được.”
Bạch Tú Tú cũng không quá quen thuộc với hàng xóm xung quanh, hơn nữa nhà họ Lâm kế bên cứ luôn làm bọn họ cảm thấy có lẽ cả gia đình này cũng rất rối loạn.
Nhất là bà già nhà bên đó, trông rất khó ở chung.
Bạch Tú Tú bắt đầu liệt kê những người có xích mích với cô ở xung quanh, còn có những người khó tiếp cận, để tránh cho bà cụ bị bọn họ lừa gạt.
Cô làm trong tổ dân phố, lúc đi điều giải vẫn sẽ đắc tội với người khác.
“Con cứ yên tâm đi, mẹ của con vẫn còn có mắt nhìn người.” Bà cụ Ngụy nói những lời này cũng không phải khoác lác, một mình bà nuôi hai đứa con nhỏ nhiêu năm như thế, mấy năm nay lại cùng có gái lớn đi tùy quân, cuộc sống có thể như bây giờ cũng không phải chỉ dựa vào vận may.
“Con đương nhiên là tin mẹ rồi, mẹ của con là lợi hại nhất.” Bạch Tú Tú nhìn bà cười cười.
“Con bớt ba hoa đi, mau đi nấu cơm phụ chồng con, mẹ tự dọn dẹp được.” Bà cụ Ngụy đuổi con gái ra khỏi phòng.
Bên ngoài, Vương Thanh Hòa nhìn thấy cô đi ra, còn có chút kinh ngạc: “Sao thế? Đã xử lý xong hết chuyện bên mẹ rồi à?”
“Mẹ bảo em đi ra ngoài làm việc với anh.” Bạch Tú Tú nói xong chuẩn bị bắt tay vào công việc.
Vương Thanh Hòa lắc đầu nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh làm là được. Mẹ ở trong phòng, không nhìn thấy.”
Bạch Tú Tú ngồi ở bên cạnh anh nói: “Vậy em ngồi với anh!”
Cô tuyệt đối sẽ không nấu cơm, cô thật sự không thích nấu cơm!
Bạch Tú Tú nhìn chồng mình làm sủi cảo, nói chuyện câu được câu không với anh. Nói đến tổ dân phố ở bên cạnh sẽ có một nhân viên mới đến.
Vương Thanh Hòa cũng đã đoán ra được đôi chút: “Ngeh thì đúng là giống như vợ thằng năm, mặc kệ có phải là cô ta hay không thì Tú Tú em cứ cách xa cô ta ra một chút.”
Vương Thanh Hòa chỉ cần nghĩ đến Chu Kiều Kiều là trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Đối với người nhà họ Vương, anh đều đề phòng hết.
Những người này đều hận anh và Tú Tú.
“Yên tâm, em biết rồi.” Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa, ngoại trừ chuyện cô sống lại ra trên cơ bản đều không có bí mật gì.
Cũng biết rất rõ tình hình hiện tại của Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ là thế nào.
Hiện tại mỗi một bước mà bọn họ đi đều theo phương hướng mà Vương Thanh Hòa mong muốn.
Không bao lâu sau, sủi cảo đã gói xong bỏ vào nồi nấu, bà cụ dẫn hai đứa nhỏ đi rửa tay, lại bưng chén đũa lên giúp, cả gia đình đều vô cùng hòa thuận vui vẻ.
So với bầu không khí hiền hòa vui sướng của bọn họ, nhà họ Vương lại không được tốt đẹp như thế.
Thôn Hạ Hà, nhà họ Vương, phòng lớn.
Vương Thủ Thành xụ mặt già, rũ mắt xuống, bầu không khí trong phòng vô cùng nặng nề.
Những người khác cũng không có sắc mặt gì tốt.
Vừa nhìn là biết ngay, có lẽ là đã có chuyện gì.
Mà không cần phải nghi ngờ, trung tâm của sự việc chính là Vương Thanh Kỳ và Chu Kiều Kiều.
Lúc này Chu Kiều Kiều đang lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, Vương Thanh Kỳ cũng không cảm thấy anh ta làm sai cái gì.
Anh ta vô cùng vui vẻ nhìn cả gia đình đang xụ mặt nói: “Mọi người sao thế này? Con và vợ con có công việc, đây chính là chuyện vui của nhà mình mà. Bà con nhà vợ con đúng là giỏi thật đó. Không phải lúc trước thôn mình đều nói chị cả đang làm việc trong tổ dân phố trên huyện sao? Hiện tại vợ con cũng được đi làm rồi nè. Con cũng được điều đến nhà máy đồ hộp trong huyện, sau này nhà mình sẽ có nguồn thu nhập tốt hơn.”