Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Bà già Viên bị khí thế hoàn toàn không giống ngày thường của Hứa Linh làm cho sợ hãi, bà ta tức run người, lập tức hất tay hai đứa con dâu: “Lúc ở nhà tôi đã nói rồi không phải sao? Cái thứ xui xẻo này như bị trúng tà vậy, hai người các cô còn một hai bắt tôi phải tới đây. Ly hôn, mau chóng ly hôn! Nhà họ Viên chúng ta không cần một người như cô ta!”

Hôm qua con dâu thứ nhà họ Viên cũng bị dọa, nhưng sau khi về nhà nghe vợ chú ba phân tích, cảm thấy hôm nay vẫn còn có thể vớt được chỗ tốt nên mới chạy theo tới đây, bây giờ lại thấy Hứa Linh bất chấp tất cả náo loạn như vậy thì cũng bị dọa mất hồn, muốn rời khỏi chỗ này ngay.

“Từ từ, không phải muốn giải quyết vấn đề sao?” Bà chủ nhiệm Uông thấy tình huống thay đổi thì lập tức ngăn cản đám người kia.

Bà già Viên không muốn ở chung một căn phòng với Hứa Linh, vội vàng nói: “Chúng tôi đồng ý chuyện ly hôn, cô mau tới cục cảnh sát bảo người ta kết án, thả con trai tôi ra.”

“Bà có nói thì cũng vô dụng thôi, bà còn phải thuyết phục con trai bà đấy, sau đó chúng tôi sẽ xử lý chuyện ly hôn, xong việc thì Hứa Linh mới rút đơn kiện.” Bà chủ nhiệm Uông hoàn toàn không tín nhiệm người nhà họ Viên.

Bà già Viên đen mặt nhìn Hứa Linh, chỉ có thể đồng ý: “Được, vậy mấy người đưa tôi đến đó, con trai tôi còn phải về đi làm.”

“Nếu ly hôn thì không phải nên tính luôn chuyện đứa nhỏ sẽ đi theo ai sao? Còn nữa, sau khi ly hôn mấy người cũng phải chu cấp cho Hứa Linh tiền nuôi dưỡng đứa nhỏ, có thể đưa luôn một lần, bằng không mấy người nói một mình cô ấy làm sao mà nuôi đứa bé?”

Bạch Tú Tú cũng nhắc nhở một câu.

Bà già Viên tức khắc muốn xé miệng Bạch Tú Tú ra: “Cô còn trẻ mà tại sao lại ngoan độc như vậy? Còn muốn nhà chúng tôi đưa tiền? Còn muốn mang cả cháu gái tôi đi?”

“Đương nhiên, yêu cầu của Hứa Linh chính là sau khi ly hôn sẽ đưa đứa nhỏ đi, mấy người không thấy nên cho bọn họ một chút gì đó làm bảo hiểm sao?” Thật ra bà chủ nhiệm Uông đã quên mất điểm này, dù sao có thể ly hôn đã là không tệ, nhưng với thái độ của nhà họ Viên lúc này, ép bọn họ ói ra một chút tiền cũng không phải là không được, vì thế mà bà chủ nhiệm Uông lập tức đứng chung chiến tuyến với Bạch Tú Tú.

“Không được!” Con dâu thứ nhà họ Viên là người đầu tiên tỏ vẻ không vui.

Sau này cô ta còn muốn được nhà họ Viên chia tiền đấy.

“Vậy thì chúng ta cũng không cần bàn nữa, dù sao tôi ly hôn rồi thì cũng đâu ai cần nữa, tôi cũng chỉ phải sống trong bất hòa với mấy người thôi, ly hôn hay không thì cũng vậy. Chúng ta ai cũng đừng sống yên, chờ con trai bà được thả ra thì tôi sẽ treo cổ c.h.ế.t trước cửa nhà máy của anh ta, sống như vậy chi bằng c.h.ế.t đi còn hơn, để tôi xem anh ta còn giữ được công việc đó không.”

Hứa Linh phát hiện hình như những người này rất sợ việc cô trở nên hung hăng.

Cô ấy khóc mấy người này sẽ không sợ nhưng một khi cô ấy hung dữ không màng tất cả thì bọn họ lại rất sợ cô ấy.

“Phản! Cô, cô, cô...” Bà già Viên cả nửa ngày mà vẫn không nói thêm được gì.

Viên

Con dâu thứ ba nhà họ Viên nãy giờ không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu càng náo loạn, tới lúc Hứa Linh tỉnh táo lại thì không phải sẽ càng đòi nhà họ Viên thêm nhiều tiền bồi thường sao?

“Mẹ, chúng ta cho cô ta một trăm năm mươi đồng, sau khi ly hôn thì mang cả đứa nhỏ đi đi, sau này nhà ta không liên quan gì tới cô ta nữa, cũng đừng để bọn họ chọc mẹ tức giận, hơn nữa anh cả chưa về nhà, mẹ cũng sẽ lo lắng.”

Vợ Viên lão tam là đứa con dâu bà già coi trọng nhất, vợ thằng hai ỷ vào việc có đứa con trai nên mới chiếm được chút địa vị trong nhà.

Nghe vợ lão tam nói như vậy, bà già cũng cho rằng cô ta trúng tà, vừa nhìn về phía cô ta thì lại thấy cô ta vẫn nhìn bà ta chăm chăm, lập tức nhận ra trong chuyện này chắc hẳn vẫn còn gì đó mờ ám?

Bà già im lặng không nói.

“Mẹ, chị dâu cả náo loạn như vậy không phải chỉ vì tiền sao? Chúng ta cho chị ta, đừng để nhà chúng ta bị người khác chê cười.” Vợ lão tam lại nói một câu.

Bà già cũng hiểu ra, đúng vậy, nếu nhà bà ta bị người ta đàm tiếu thì sau này mấy đứa con trai làm sao mà thăng tiến? Chẳng lẽ phải ở lại khu phố Ngô Đồng này mãi sao? Nhà mẹ đẻ Hứa Linh không ở khu phố này nên cô ta đâu sợ mất mặt.

“Hứa Linh, một trăm năm mươi đồng, mau ly hôn. Bây giờ côi gọi người đi cùng hai chúng ta, tới tìm con trai tôi, tôi sẽ để cô ly hôn. Nhà họ Viên tôi cũng không cần thứ xui xẻo như cô, mấy năm nay chỉ sinh được một đứa con gái, suốt ngày chỉ biết náo loạn.”

Bà già tỏ vẻ ghét bỏ.

Hứa Linh đương nhiên là rất vui mừng, cô ấy vốn nghĩ có thể ly hôn là tốt lắm rồi, cuối cùng lại còn có thể mang theo con gái, lại được thêm một trăm năm mươi đồng, đối với cô ấy mà nói nó rất quan trọng.

Bạch Tú Tú liếc mắt nhìn vợ Viên lão tam, nếu để cô ra giá thì cái giá hẳn phải gấp đôi.

Ba trăm đồng, chưa chắc nhà họ Viên sẽ không đồng ý, chỉ là phải lao lực nhiều hơn mà thôi.

Chị ba Viên này dường như biết cô muốn đòi nhiều hơn nên mới cố ý nói ra một con số như vậy.

Số tiền đó không tính là nhiều nhưng mọi người đều có thể chấp nhận được.

Bà chủ nhiệm Uông lập tức gật đầu: “Được, bây giờ tôi đưa mấy người đi.”

Bà ấy thoáng nhìn Bạch Tú Tú: “Tú Tú, cháu không cần đi theo đâu, cháu giúp tôi viết báo cáo tường trình vụ việc này, chờ tôi quay lại thì sẽ nói cụ thể với cháu.”

“Được.” Bạch Tú Tú bắt đầu viết.

Cô cũng không muốn đến cục cảnh sát, dù sao hai đứa nhỏ vẫn còn ở đây, để những người còn chưa thân quen đó trông chừng cô thật sự không yên tâm.

Bà chủ nhiệm Uông đưa cả nhà họ Viên ra ngoài, vốn dĩ bà ấy cũng muốn đưa Bạch Tú Tú theo nhưng người nhà họ Viên này hoàn toàn không giống những người khác, cả nhà bọn họ mặt dày mày dạn còn hay mang thù, không nên để bọn họ ghi hận Tiểu Bạch.

Cứ giao chuyện này cho bà ấy, người nhà họ Viên nên hiểu chuyện này là bà ấy làm chủ, tất cả mọi chuyện đều do bà ấy quyết định.

Tốt xấu gì bà ấy cũng là chủ nhiệm tổ dân phố, cũng là cư dân lâu năm của khu phố này, nhà bọn họ không dám ghi hận bà ấy.

Cả đường đi bà già Viên không ngừng liếc mắt trừng bà chủ nhiệm Uông, âm dương quái khí nói: “Ai u, cô cũng đúng là có năng lực đó.”

“Đó là chuyện đương nhiên, chị Viên, sau này chị nên trông chừng người nhà của chị cho tốt, nếu lần sau còn khiến khu phố này trở nên bát nháo thì nhà mấy người cũng đừng ở đây nữa, cũng không có phúc lợi gì đâu, đến lúc đó chị cũng đừng nói là tôi làm khó làm dễ nhà mấy người, phúc lợi của tổ dân phố chỉ cho những người không gây phiền phức cho khu phố mà thôi.”

Bà chủ nhiệm Uông mở miệng uy hiếp.

Bà già Viên nghe thấy thế thì lập tức câm miệng không đáp lời.

Phúc lợi của khu phố Ngô Đồng rất tốt, gần đó còn có nhà máy, quy mô cũng không nhỏ.

Nhà ở trong khu phố lại tốt, xem như là một nơi giàu có của địa phương, phúc lợi đương nhiên cũng hơn những nơi khác, bà ta cũng không muốn thiệt thân.

Advertisement
';
Advertisement