Vương Thủ Thành tiếp tục nói: “Sau đó chúng ta đưa đứa nhỏ đó rời đi, chỉ là không ném đứa bé xuống sông theo yêu cầu của bọn họ. Dù sao đám người đó cũng hung hăng như vậy, nhỡ đâu qua cầu rút ván thì sao? Cho nên cha đã nảy ra một ý, cha và mẹ các con nói là đó là đứa nhỏ bọn ta sinh lúc đi ra ngoài. Đó chính anh cả Vương Thanh Hòa mà bọn con thường gọi. Lúc đầu cha nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng tốt, chờ nó trưởng thành, lỡ đâu có người tìm tới thì cứ nói là do chúng ta bị ép, chúng ta trả con cho bọn họ, bọn họ cũng không thể đổ lỗi cho chúng ta, hoặc nếu hai kẻ xúi giục bắt cóc kia muốn khiến chúng ta vĩnh viễn câm miệng thì cha sẽ cá c.h.ế.t lưới rách, cha không muốn liên quan gì tới bọn chúng nữa. Dù sao chúng ta đắc tội người khác thì cũng không sống yên được. Cha nói chuyện này với hai đứa cũng là vì vợ thằng năm cứ hỏi mãi, cha sợ xảy ra chuyện. Còn việc các con hỏi là nhà kia hiện tại đang ở đâu thì hẳn là ở trên tỉnh thành, lúc trước có người tỉnh thành tới đây tìm con, hơn nữa gia đình đó sống cũng không tồi, cụ thể thế nào thì cha cũng không biết. Ngoài chuyện này ra thì cha không biết gì cả, nếu con muốn biết thì tự mình đi tra đi. Đúng rồi, cha vẫn còn nhớ rõ mặt mày của hai người kia.”
Vương Thủ Thành nói xong thì lấy bức vẽ mà ông ta đã cất giấu từ lâu ra, ngay cả vợ ông ta cũng không biết. Năm đó ông ta làm trái lời hai người kia nên đã cố ý nhờ người vẽ lại, hiện tại màu giấy cũng đã thay đổi.
Tâm trạng Chu Kiều Kiều lập tức trầm xuống, còn tưởng ông ta biết gia đình kia là nhà nào, chuẩn bị ngày sau trao đổi đứa con cho bọn họ, kết quả là bắt cóc sao? Vậy nếu muốn moi được tiền thì chẳng phải chỉ có thể tìm hai kẻ kia? Thôi, tốt xấu gì cũng là một cách.
“Cha, vậy để con tra thử xem rốt cuộc là nhà nào.” Chu Kiều Kiều đã có ý tưởng, khả năng mạo danh thật sự không quá cao, dù sao con trai ruột cũng sẽ có những điểm tương đồng, con trai của cha mẹ chồng sao có thể trông giống con trai nhà người khác được?
Tốt nhất là có thể kéo cha mẹ chồng bắt cóc con nhà người ta này xuống nước. Nếu đám người kia biết đứa bé năm đó còn sống, nhất định sẽ muốn khiến nó biến mất vĩnh viễn đúng không?
Chu Kiều Kiều có chút kích động, đến lúc đó c.h.ế.t vô đối chứng, ai cũng không biết thân phận của anh cả nhà bọn họ thật giả thế nào, sau đó lại đẩy cha chồng đi chịu tội, nếu như vậy thì hẳn vợ chồng cô ta sẽ thu được một số chỗ tốt nhỉ.
Không phải chỉ cần cô ta và chồng có thể sống thanh bạch là được rồi sao?
Chu Kiều Kiều cảm thấy chuyện này rất khả thi, chỉ là không thể nói với cha chồng.
Cô ta nhận lấy bức vẽ kia: “Cha, chuyện năm đó cũng không phải là cha sai, cha cũng chỉ là muốn bảo vệ mạng sống của bản thân và mẹ, đều là hai kẻ này sai, sau khi con và Thanh Kỳ tìm được bọn họ thì sẽ đòi bọn họ một số tiền. Bọn họ đáng bị như vậy!”
Vương Thủ Thành rất hài lòng với ý tưởng của cô ta: “Được, chỉ là sau này bọn con đừng nói chuyện này với người khác, đây cũng không phải là chuyện quang minh chính đại gì.”
“Cha cứ yên tâm đi.” Chu Kiều Kiều chỉ cảm thấy bản thân đã nghĩ ra được một cách hay, tuy bây giờ kế hoạch còn chưa hoàn thiện đầy đủ nhưng cô ta có thể chậm rãi khiến bản thân và Thanh Kỳ đứng ngoài chuyện này! Nhưng mà tiền đề là phải tìm được hai kẻ này trước, cũng không biết anh Hồ có thể giúp cô ta được hay không.
Sáng sớm hôm sau, ở khu phố Ngô Đồng trên huyện, Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa vừa mới thức dậy chưa được bao lâu, đang dự định cùng nhau ra cửa thì lại có khách tìm tới.
Người vốn phải đang ở tỉnh thành xa xôi lúc này lại gõ cửa nhà bọn họ.
“Thanh Kỳ, Tiểu Bạch, cô cậu có ở nhà không? Mau mở cửa cho anh Dư, anh đây có việc tìm hai người.”
Vương Thanh Hòa buông đứa con gái trong n.g.ự.c xuống rồi bước ra mở cửa.
Bạch Tú Tú cũng thuận tay rót nước trà cho Dư Thành, Dư Thành chính là trung gian tốt nhất để cô và Vương Thanh Hòa tìm hiểu tình huống trên tỉnh thành, cũng là một con đường rất tốt để cô xử lý mớ dược liệu của mình, phải đối đãi với người ta cho tốt.
Ngoài cửa, Dư Thành vừa thấy Vương Thanh Hòa đi ra thì đã vội vã thúc giục anh: “Mau mở cửa cho tôi, tôi ngồi xe lửa cả đêm để tới đây đó, thật là mệt c.h.ế.t rồi.”
Vương Thanh Hòa không chút hoang mang mở cửa, đón người vào nhà.
“Không phải anh Dư mới về có mấy ngày thôi sao?” Vương Thanh Hòa tùy ý mở lời, trên thực tế anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với trường hợp này, có ai có thể từ chối lợi ích đã bày ra trước mắt chứ, đặc biệt là dưới tình huống biết trong tay anh đang có rất nhiều dược liệu, chỉ là người này tới nhanh như vậy, có lẽ là đã kiếm lời không ít.
Dư Thành vốn không phải là người thích quanh co vòng vèo, Vương Thanh Hòa hỏi thì anh ấy cũng không giấu giếm: “Số dược liệu lần trước anh đã bán hết rồi, Thanh Kỳ, lần này anh tới đây để đưa tiền cho cậu.”
Anh ấy nhìn xung quanh một lượt rồi nói tiếp: “Còn một việc nhỏ nữa, chúng ta vào trong rồi nói.”
“Được.”
Hai người vào nhà, Dư Thành nhìn thấy Bạch Tú Tú thì cũng nhiệt tình chào hỏi: “Em dâu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
“Anh Dư, mời ngồi.” Bạch Tú Tú mời anh ấy ngồi xuống.
Dư Thành thấy hai người họ ăn mặc chỉnh tề thì có chút ngoài ý muốn: “Hai người các cậu đang muốn ra ngoài sao? Vậy là hai đứa nhỏ cũng phải đi cùng à?”
“Hiện tại Tú Tú nhà tôi đang công tác ở tổ dân phố của khu phố này, tôi thì vẫn đang làm công việc mà khi trước Tiểu Trương móc nối giúp, tôi thấy cũng khá tốt, nếu anh Dư không tới thì bây giờ chúng tôi đã đi làm rồi.” Vương Thanh Hòa cũng nói ra tình huống thực tế.
“Vậy là tôi kéo chân hai người rồi, yên tâm, tôi chỉ nói vài câu quan trọng rồi đi tìm Tiểu Trương ngay.” Dư Thành nói xong thì mau chóng liệt kê ra một số chuyện.
Anh ấy lấy ra hai trăm năm mươi đồng rồi nói: “Đây là số tiền mà khi trước chúng ta đã thương lượng với nhau, đây là phân nửa số lợi nhuận chênh lệch giá, anh đây đã nói là làm. Số tiền này là của hai người, có phải chúng ta nên suy xét việc tìm thêm dược liệu không? Anh nhớ rõ khi trước cậu có nói vẫn còn một ít, mấy thứ dược liệu đó...”
Dư Thành không chắc chắn, lỡ đâu vợ chồng Vương Thanh Hòa không muốn bán bây giờ thì sao?
“Không thành vấn đề, anh Dư đã có lòng với chúng tôi thì chúng tôi cũng không gạt anh Dư, nhưng lúc này không tiện, tối nay anh Dư tới đây đi, nhớ mang cân theo.” Vương Thanh Hòa lập tức đồng ý.
Nếu bán hết số hoàng kỳ kia thì có thể bán thêm một số dược liệu khác, bây giờ anh cũng đã có hạt giống dược thảo, nếu cứ bán mãi một loại dược liệu, số lượng quá lớn sẽ dễ khiến người ta hoài nghi.
Hơn nữa tầm mười ngày nửa tháng sau là anh có thể theo chú Trương học châm cứu. Chú Trương nói đợi sau khi anh học xong kiến thức châm cứu thì mới dạy anh cách phối trí dược liệu, khi học xong hết thì chú Trương sẽ giới thiệu anh với bạn cũ của ông ấy, như vậy thì anh mới có thể phát triển xa hơn.
Chỉ khi nào trở nên lớn mạnh thì anh mới có thể thần không biết quỷ không hay xử lý hết mớ dược liệu trong không gian của Tú Tú.
Dư Thành thấy Vương Thanh Hòa sảng khoái như vậy thì cũng rất vui: “Được lắm! Anh đúng là không nhìn lầm cậu. Chỉ là...”
Dư Thành có chút do dự.
“Anh Dư có gì cứ nói thẳng là được.” Trong lòng Vương Thanh Hòa cũng đoán được một ít tâm tư của anh ấy, phỏng chừng là cũng lo sợ như anh, sợ dược liệu quá mức đơn điệu.
“Thanh Kỳ, cậu và em dâu chỉ có một loại dược liệu này thôi hay sao? Có thể tìm thêm những loại khác không? Lần này thì thôi, nếu sau đó vẫn chỉ bán mỗi loại này thì người ta sẽ không nghi ngờ chứ?” Dư Thành không muốn phải mạo hiểm quá nhiều.