Lần này Triệu Quế Phân học tinh rồi, nhịn đau cầm ra tám trăm.
"Chỉ có bấy nhiêu thôi! Mấy năm nay nhà ta ăn uống đều tốn tiền, cộng thêm số tiền lấy ra trước đó, tổng cộng là một ngàn một trăm bảy mươi đồng." Triệu Quế Phân bụm mặt, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
Thật nhiều tiền!
Mọi người nhà họ Vương nhìn thấy đều cảm thấy tim đập thình thịch.
Bọn họ cũng không hoài nghi có giấu tiền nữa. Dù sao đây đã là một khoản tiền rất lớn rồi!
Hơn nữa, mẹ của bọn họ đã bị đánh, làm sao có thể lại giấu tiền riêng nữa chứ?
Bạch Tú Tú nhìn bộ dạng của bọn họ, xem ra là không có cách nào để Triệu Quế Phân móc ra thêm một chút nữa. Số tiền này, cũng không bằng một nửa trong tay Triệu Quế Phân!
Nhưng có thể lấy ra một chút thì một chút, ngày tháng này còn dài mà.
"Các con cũng thấy đấy, đây là toàn bộ tiền của nhà chúng ta. Thằng năm sửa phòng, kiểu gì cũng phải một trăm đồng. Trong số tiền này, cha sẽ chia cho anh em các con mỗi đứa một trăm đồng. Số tiền còn lại, vẫn để ở chỗ cha và mẹ các con.
Người nhà chúng ta, nếu đã không ra riêng, tiền này nên đặt ở trong tay hai người già chúng ta.
Chờ thu hoạch vụ thu xong, lại chia cho mỗi nhà các con một chút.
Các con lớn rồi, đều muốn trong tay mình có vài đồng, cái này người làm cha như cha đây đều hiểu.
Nhưng mà lần sau đừng có làm ầm ĩ lên nữa."
Vương Thủ Thành thấy sự việc gần như đã giải quyết xong, liền ôn tồn che giấu sự việc.
Bình thường tiền của người nhà họ Vương đều ở trong tay hai vợ chồng già, bọn họ làm sao thấy qua bao nhiêu tiền?
Bỗng nhiên muốn cho bọn họ một trăm, vậy dĩ nhiên là ai cũng vui lòng!
Triệu Quế Phân phân cho các con mỗi người mười tờ đại đoàn kết.
Chờ đến khi tới lượt Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú, bà ta lại không nhịn được mà cảm thấy thịt đau!
Dựa vào cái gì! Hai người bọn họ dựa vào cái gì mà lấy tiền của cái nhà này.
Bạch Tú Tú cũng mặc kệ bà ta đang suy nghĩ cái gì, thoải mái túm tiền trong tay Triệu Quế Phân vào trong tay mình, hướng về phía Triệu Quế Phân, cười cực kỳ rạng rỡ: "Cảm ơn mẹ."
Triệu Quế Phân lòng đau đến mức muốn nứt ra.
Đây đều là tiền của bà ta đó!
"Tiền đã đưa cho các con rồi, đừng có thất thần nữa, mau cút đi! Cút đi làm việc đi!" Triệu Quế Phân tức giận đuổi người.
Đám người đã đi rồi, Triệu Quế Phân vẻ mặt ưu sầu: "Lão già, bọn chúng đều sắp làm phản rồi."
Trên mặt Vương Thủ Thành cũng nhiều thêm một chút không vui: "Mấy đứa con trai cùng nhau gây chuyện, chúng ta một phần cũng không lấy ra, chuyện này liền không qua được. Tuy nói là chúng ta còn sống, bọn họ không có lý do gì ra riêng. Nhưng nếu bọn họ đều làm lớn chuyện thì nhà này không chia cũng phải chia.
Tốt xấu gì cứ ổn định trước, nhanh chóng giành được công việc cho thằng năm và thằng hai.
Chỉ cần thằng năm và thằng hai có tiền đồ, chúng ta cũng không sợ chia nhà. Sau này phân thằng cả ra, cả nhà chúng ta đóng cửa lại sống qua ngày.
Thằng năm và thằng hai lại giúp đỡ thằng ba thằng tư một chút, không phải là được rồi sao?"
"Đúng vậy, nhưng... Tôi luôn cảm thấy vợ thằng cả sẽ tác yêu!" Triệu Quế Phân vừa nghĩ đến vợ thằng cả, bà ta liền giận không chỗ phát tiết.
Vương Thủ Thành cũng trầm mặc một hồi: "Chuyện của con dâu, bà cứ để cho bọn họ tự giải quyết."
Phòng phía Tây.
Bạch Tú Tú đặt tiền vào trong hộp, tâm tình rất tốt: "Cuối cùng cũng lấy về được một trăm. Đúng rồi, em đã lấy được hạt giống dược liệu rồi. Chờ sau này, em cho anh xem tác dụng của thứ này."
Vương Thanh Hòa nhìn vợ mình bận rộn, đưa cho cô một ly nước đường đỏ, rất bình tĩnh nói: "Được, anh chờ xem."
Bạch Tú Tú nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, cũng rất muốn khiến anh chấn kinh một phen!
Về phần giấu bàn tay vàng với Vương Thanh Hòa, loại chuyện này cô không nghĩ tới. Cô làm hồn ma ở sau lưng anh mấy chục năm, đã dùng mấy chục năm để xác định mức độ đáng tin của người này.
Đáng tiếc, anh không nhìn thấy không gian, chỉ có thể chờ sau khi cây Kim Ngân chín rồi cho anh xem thành phẩm!
Trong nhà đột nhiên mất đi bốn trăm đồng, Triệu Quế Phân lập tức mất hết tinh thần.
Trong lòng bà ta âm thầm nhớ lại lời ông già nói, để mấy đứa con dâu đi quậy, phải quậy kiểu gì đây.
Bà ta nghĩ chuyện này suốt hai ngày!
Hai ngày qua, bà ta vẫn nghĩ không ra, làm thế nào mới có thể làm mấy đứa con dâu đấu với nhau.
Trưa hôm nay, Triệu Quế Phân chia cơm trưa cho cả gia đình, nhìn Bạch Tú Tú không chịu làm cái gì nhưng mỗi ngày vẫn cứ ăn uống đầy đủ là lại giận sôi máu.
Nhưng bà ta lại không nghĩ ra cách nào!
Ai bảo hiện tại cô đang giả bệnh, hơn nữa thằng cả còn bao luôn cả công việc của cô chứ!
Đại đội trưởng cũng cảm thấy rất hài lòng, dù sao thì Vương Thanh Hòa làm việc nhanh nhẹn hơn Bạch Tú Tú rất nhiều!
Hơn nữa…
Triệu Quế Phân nghĩ đến Bạch Tú Tú thì lại nhịn không được thầm mắng. Con ranh c.h.ế.t tiệt này không biết đã liên hệ với Trần Kim Hoa – vợ của đại đội trưởng – từ lúc nào! Hôm qua bà ta nghĩ cách muốn cho mọi người biết được bộ mặt thật sự của Bạch Tú Tú, bà ta mới nói chưa được vài câu thì đã bị Trần Kim Hoa mắng cho một trận.
Nói bà ta làm mẹ chồng rất quá đáng, còn nói cái gì mà thấy Bạch Tú Tú đến chỗ Trương lão đầu mua thuốc.
Còn nói cơ thể kia của Bạch Tú Tú nếu không được điều dưỡng chăm sóc kỹ lưỡng thì sau này sẽ không sinh nở được.
Hiện tại bà ta cũng không thể nào quên được ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía bà ta!
Những người này đều bị mù hết rồi à?
Không nhìn thấy Bạch Tú Tú ăn uống nhiều đến mức vừa mập vừa trắng sao? Còn dám nói cô không khỏe nữa hả?
“Mẹ, con nghe nói hiện tại việc bên ngoài ruộng cũng không vất vả gì, đại đội đã đồng ý cho các phụ nữ không cần đi kiếm công điểm nữa. Mọi người có thể để lại vài người vào núi hái ít rau dại, đồ ăn trong núi gì đó để bán cho cung tiêu xã, cũng có thể đổi ít tiền về.”
Chu Kiều Kiều, vợ lão ngũ đột nhiên mở miệng.
Tất cả mọi người trong nhà đều nhìn về phía cô ta.
Triệu Quế Phân đã suy nghĩ mấy ngày vẫn không nghĩ ra cách tra tấn Bạch Tú Tú, lập tức nảy ra một ý kiến hay! Đúng vậy, vợ của thằng năm thường xuyên vào núi, để cô ta dẫn theo Bạch Tú Tú vào trong núi, tốt nhất là để cho Bạch Tú Tú đi lạc trong núi luôn mới là tốt nhất!
Nếu con ranh điếm thúi này có thể c.h.ế.t trong núi, nhà bọn họ cũng sẽ yên ổn.
Sau này bà ta lại cưới cho thằng cả một đứa xấu xí, như vậy thằng cả sẽ không nghe lời vợ.
Lúc trước bà ta không nên nghe theo lời thằng cả, để cho nó cưới con ranh Bạch Tú Tú này về, đây rõ ràng là một con hồ ly tinh!
Cưới một đứa xấu xí về là nhà sẽ được yên ổn ngay.
Nghĩ như thế, Triệu Quế Phân lập tức nói ngay: “Mẹ thấy được đó! Nhà chúng ta đã có đủ người kiếm công điểm rồi, nhưng phiếu lại không có bao nhiêu. Chờ sau này mang nấm, còn có một ít dược liệu hái được trong núi đến cung tiêu xã bán, chúng ta cũng đổi ít phiếu về. Cứ quyết định thế đi, mấy đứa con dâu trong nhà đều vào núi hết. Mẹ ở nhà chăm sóc mấy đứa nhỏ.”
Ngoại trừ Bạch Tú Tú ra, những cô con dâu khác đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nếu đi vào núi hái được thảo dược gì đó, sau đó lại lén giấu đi bán riêng, vậy là sẽ thành tiền riêng của bọn họ rồi!
Bạch Tú Tú đương nhiên cũng rất muốn lên núi, không chỉ vì dược liệu và hạt giống dược liệu mà còn là vì muốn xem thử vận may quái dị kia của Chu Kiều Kiều có thể quái đến mức nào.
Cô phải quan sát nhiều hơn, mới biết được cần phải làm cái gì.
Thù oán giữa cô và Chu Kiều Kiều là không thể nào tránh khỏi, vậy phương pháp tốt chính là phải điều tra rõ mọi chi tiết về đối phương!
Nếu như cùng cô ta đi vào núi một mình thì tuyệt đối không được.
Cô không muốn dùng tính mạng của mình để mạo hiểm. Nhưng mà hiện tại lại có rất nhiều người! Nhiều người như thế, cô cứ đi theo là được.
Đi thì đương nhiên phải đi, nhưng nếu giao con cho mẹ chồng giữ thì có khác gì đưa dê vào miệng cọp chứ?
Bạch Tú Tú nhìn về phía Vương Thanh Hòa ở bên cạnh.
Vương Thanh Hòa rất hiểu cô, biết cô muốn đi lại không yên tâm con.
Cho nên anh cũng mở miệng: “Mẹ, hai đứa nhỏ không thể xa bọn con được, con dẫn bọn nhỏ xuống ruộng, mẹ cũng bớt việc, nếu không mẹ chăm hai đứa nhà thằng hai, lại giữ con cho nhà thằng ba, sau đó lại còn phải bận tâm hai đứa nhỏ nhà con, nhiều việc làm không xuể.”
Triệu Quế Phân: …