Dáng vẻ Chu Kiều Kiều tủi thân, cũng khiến cho Vương Thanh Kỳ tỉnh táo lại.
Vương Thanh Kỳ thở dài: "Không phải, không phải là do anh quá mệt mỏi hay sao? Vợ à em muốn làm cái gì em cứ nói đi, nhà ta có ai đắc tội em hả?"
"Không có ai đắc tội em cả, em muốn nói với anh chuyện lớn." Chu Kiều Kiều cũng không thèm quan tâm thái độ vớ vẩn này của anh ta, nhỏ giọng nói với anh ta về thứ hôm nay nhìn thấy ở trong đầm nước.
Vương Thanh Kỳ giật nảy mình, lập tức cũng hớn hở: "Thật à? Em thật sự nhìn thấy cái rương à? Trên cái rương này thật sự có khoá vàng à?"
"Chuyện này còn có thể là giả hay sao? Em là người may mắn như vậy, hôm nay rơi xuống nước với bọn họ, bản thân đã thấy kỳ quái.
Trong cái rương kia chắc chắn có đồ tốt.
Anh nhanh chóng đi thu dọn một chút, bây giờ chúng ta đi vớt lên, thứ này cứ để ở trong nước đêm dài lắm mộng.
Hôm nay cũng không phải một mình em rơi xuống nước, ngộ nhỡ bọn họ cũng nhìn thấy thì sao?"
Chu Kiều Kiều thúc giục chồng mình nhanh chóng xuất phát.
Bây giờ Vương Thanh Kỳ cũng không nằm được nữa, ai nghe thấy trong nước có vàng, còn có thể ngồi vững được chứ?
"Được, bây giờ chúng ta sẽ đi." Vương Thanh Kỳ nói xong, lập tức lôi kéo vợ đi ra ngoài.
Lưu Tiểu Nga dọn đến phòng mới lúc này đang bị chồng mình mắng.
Chuyện cô ta làm hại người khác rơi xuống nước, đã truyền đến tai Vương Thanh Phú.
Vương Thanh Phú đã dạy dỗ cô ta nửa ngày rồi.
Lưu Tiểu Nga vẫn luôn khóc, tủi thân muốn c.h.ế.t đi được.
"Cũng không phải lỗi của em mà, hôm nay là vợ chú năm nhất định cứ gọi em qua, nếu em không đi thì sẽ đắc tội với thím ấy.
Hơn nữa, hai chúng ta chia tiền, không phải là em nghĩ đến có thể mang đến một chút chỗ tốt cho nhà mình hay sao?
Bây giờ chuyện không thành, em còn rơi xuống nhiều như vậy oán trách.
Hôm nay vợ chú năm cũng không biết vì sao lại xui xẻo, không gặp được đồ tốt.
Em thật sự quá xui xẻo!"
Lưu Tiểu Nga nhắc đến chuyện này, lại cảm thấy đáng tiếc.
Vương Thanh Phú cũng biết đây là chuyện tốt, nhưng hôm qua không nói với cô ta, tuyệt đối là chuẩn bị giữ tiền riêng.
Cô ta là một người phụ nữ, giữ tiền riêng làm cái gì?
Vương Thanh Phú lạnh mặt: "Cô đừng khóc nữa, dù sao cũng không bắt cô bồi thường tiền. Nếu như sau này nó còn sẵn lòng dẫn cô theo, cô cứ đi theo, nếu như không muốn, vậy cô đợi đi.
Tôi còn có thể để cô thiếu chút đồ ăn kia hay sao?
Cô chuyên tâm sinh cho tôi một đứa con trai mới là nghiêm chỉnh, tôi nhìn thấy hai con nhóc kia là tức."
Vương Thanh Phú đối với hai đứa con gái nhà mình cũng đều chướng mắt.
Hận không thể để hai đứa nó không được sinh ra.
Cha mẹ nói chuyện, hai đứa nhỏ núp ở góc giường, không đứa nào dám nói chuyện.
Lưu Tiểu Nga nhắc đến con trai thì không lên tiếng.
Nhưng vừa nghĩ tới Chu Kiều Kiều, lại cảm thấy có hi vọng: "Thanh Phú, em cảm thấy hiện tại khả năng em có rồi, ngày mai em đến chỗ chú Trương xem một chút nhé?"
Vương Thanh Phú nghe vậy, nhất thời vui mừng nhướng mày: "Thật hay giả? Chờ ngày mai gì chứ? Bây giờ lập tức đi xem xem, nếu như có, anh sẽ đi nói với cha không để em làm việc nữa."
Nói xong, anh ta dẫn vợ đi ra ngoài.
Bên này hai vừa mới ra ngoài, đã thấy hai vợ chồng thằng năm ra khỏi cửa.
Còn cầm theo cái túi rất dày, nhìn lén la lút lút.
Vương Thanh Phú đứng vững: "Vợ à, em nhìn một chút xem có giống hai vợ chồng thằng năm không?"
"Cái gì mà giống hay không, còn không phải hay sao? Hôm nay vợ chú năm buộc tóc đuôi ngựa, em còn có thể không biết sao?"
Lưu Tiểu Nga cũng rất nghi ngờ, thời gian này cũng sắp ăn cơm rồi, sao còn đi ra ngoài chứ?
"Chúng ta đi theo xem một chút, không phải hôm nay em nói không lấy được gì vào tay hay sao? Để anh xem bọn họ đang giấu cái gì."
Vương Thanh Phú nghĩ đến hai người này muốn ăn một mình, ánh mắt nhìn bóng lưng hai người phía trước, giống như là nhìn kẻ thù.
Lưu Tiểu nga không rảnh mà quan tâm chồng mình có suy nghĩ gì, vừa nghe đến có thể là Chu Kiều Kiều lừa mình, tức giận nhỏ giọng mắng chửi người: "Cô ta sao lại mất hết lương tâm như thế chứ? Em bởi vì cô ta, bị người nhà mẹ cô ta mắng một chập, còn rơi xuống nước.
Cô ta ngược lại thì hay rồi, có đồ tốt thế mà giấu?"
"May mà trước kia tất cả mọi người khen cô ta tốt, cô ta. . ."
Lưu Tiểu Nga muốn tiếp tục mắng chửi người, nhưng vừa nghĩ tới bản thân mình còn trông cậy vào Chu Kiều Kiều có thể mang đến cho mình vận khí tốt sinh được con trai, lập tức im miệng.
Vương Thanh Phú không thích nghe vợ hùng hùng hổ hổ, nhưng thấy cô ta ngưng lại, cũng cảm thấy kỳ quái: "Sao em không nói tiếp nữa?"
"Vận khí cho nhà ta sinh được con trai, còn trông cậy vào cô ta, cũng không thể mắng." Lưu Tiểu Nga sợ hãi trong lòng.
Vương Thanh Phú cũng tức cười: "Có sinh ra được con trai hay không, là xem anh. Em trông cậy vào cô ta làm cái gì? Cô ta có thể sinh con trai cùng em à?"
"Ai da, nói anh cũng không hiểu." Lưu Tiểu Nga cũng không nhiều lời với Vương Thanh Phú nữa.
Hai người cứ như vậy không gần không xa đi theo Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ.
Trên đường đi tiếng động cũng không lớn, cuối cùng đi đến gần đầm nước ở sau núi.
Cảm xúc của Lưu Tiểu Nga trong nháy mắt trở nên kích động: "Chính là chỗ này! Chúng em bị rơi vào trong đầm nước ở sau núi. Cô ta thật sự lén lút giấu đồ!"
"Em nhỏ giọng một chút, đừng để bọn họ nghe thấy được." Vương Thanh Phú trên đường đi theo tới, mơ hồ cũng đoán được, hai người này lén lén lút lút.
Đoán chừng cũng là thứ rất bí mật không dễ làm được.
Chính là nơi rách nát ở sau núi này?
Khả năng duy nhất chính là trong đầm nước.
Đầm nước này vừa sâu lại bẩn, hiện tại còn lạnh thấu xương.
Nếu bây giờ anh ta bị phát hiện, vậy thì phải đi theo thằng năm cùng xuống nước đi tìm đồ.
Tốt nhất là chờ bọn họ lấy được đồ lên rồi, anh ta lại xuất hiện, như vậy không cần xuống dưới nước, đồ còn có thể được chia tới tay.
Đây mới là phương án tốt nhất.
"Thanh Kỳ, chính là nơi này. Hôm nay sau khi rơi xuống đầm nước này, em nhìn thấy bên trong có một cái rương. Anh nhanh xuống nước đi, yên tâm, quần áo khô em đã chuẩn bị cho anh xong rồi, chờ anh lên, thì thay, không bị tội."
Chu Kiều Kiều nhu tình như nước nhìn anh ta, giọng nói dịu dàng, nghĩ cũng càng thích hợp.
Khiến cho Vương Thanh Kỳ khó mà từ chối.
Nhờ ánh trăng nhìn đầm nước, hiện tại bởi vì trời tối nên cứ xanh đen xanh đen, nhìn cũng cảm thấy dọa người.
Vương Thanh Kỳ trước đó đã bị khóa vàng làm cho đầu óc mụ mị, bây giờ đã lập tức tỉnh táo lại.
Xuống nước trong thời tiết này?
Không phải là muốn nửa cái mạng của anh ta à?
"Vợ à, lần này anh xuống nước, ngộ nhỡ bị cảm, công việc kia làm sao xử lý? Gần đây trong nhà máy đã coi trọng anh rồi. Anh cảm thấy anh sắp có thể vào trong huyện rồi, hay là chúng ta. . ."
Vương Thanh Kỳ rất muốn nói hay là để cho cô ta xuống trước đi.
Nhưng lời này không thể nói ra được, anh ta lf đàn ông.
Chu Kiều Kiều cau mày, thấy anh ta sợ này sợ kia thì không vui.
Trong giấc mơ anh ta vẫn luôn đẹp trai nở mày nở mặt, có tiền bảo vệ vợ, kiểu mẫu đúng mức này, đừng nói ở trong thôn, ở trong cả huyện này cô ta cũng chưa từng thấy có ai.
Làm sao trong hiện thực lại thành như thế này rồi hả?
Chẳng lẽ có khâu nào xảy ra vấn đề sao?
Nước mắt của Chu Kiều Kiều, nói đến là đến, nhìn Vương Thanh Kỳ đầy thất vọng hỏi anh ta: "Không phải anh nói sẽ luôn đối xử tốt với em hay sao? Anh không xuống nước, chẳng lẽ anh định chờ em xuống nước đi mò tìm kiếm? Hay là anh cam tâm gọi người nhà đến, để cho người khác cũng chia tiền cùng? Ổ khóa cũng bằng vàng, đồ bên trong chắc chắn có nhiều thứ tốt? Anh. . . Anh không thể vì em xuống nước sao?"