Vừa tới công xã cô đã bắt xe lên huyện, chờ lên tới huyện thành thì cũng đã là chuyện nửa tiếng sau.
Bạch Tú Tú đi tới xưởng đồ hộp thì lại bị bảo vệ xưởng đồ hộp chặn lại.
Ông chú đánh giá Bạch Tú Tú: “Đồng chí nữ này tới tìm ai?”
“Chú à, tôi tìm Vương Thanh Hòa của xưởng chú, tôi là vợ của anh ấy.” Bạch Tú Tú nói tên anh với chú bảo vệ này, ông ấy lập tức nhớ ra.
“À! Chính là Tiểu Vương trông rất tuấn tú vừa tới hai ngày trước đúng không? Cô là vợ của cậu ấy à? Ai chà, cũng thật xứng đôi.”
Một người gác cổng khác cũng tò mò lại xem.
“Được rồi, tôi đi tìm Tiểu Vương cho cô, đồng chí đợi một chút nhé.”
Xưởng đồ hộp không nhỏ, Bạch Tú Tú đợi một hồi lâu thì Vương Thanh Hòa mới ra tới.
Thấy vợ mình chạy tới đây một mình, Vương Thanh Hòa vô cùng lo lắng: “Có chuyện gì vậy Tú Tú?”
Bạch Tú Tú kéo anh vào một góc rồi mới kể lại mọi chuyện cùng với suy đoán của cô.
Nhìn người đàn ông của mình, Bạch Tú Tú vô cùng chờ mong: “Chúng ta có thể nghĩ cách tới xem tình huống ở hồ nước không?”
“Để anh gọi Tiểu Trương, cậu ấy biết bơi.” Vương Thanh Hòa nói với vợ, cũng không hề nghi ngờ.
Cho dù không có thì thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của Tú Tú cũng là một chuyện tốt.
“Vậy công việc của anh thì sao?” Bạch Tú Tú thấy người bên trong còn chưa ra ngoài.
“Anh giao ban rồi, chúng ta cứ đi là được.” Vương Thanh Hòa đã sớm thay ca với người khác. Ngày mai anh sẽ có ca trực đêm.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Bạch Tú Tú thật sự rất tò mò.
Vương Thanh Hòa chào hỏi hai người gác cổng rồi đưa vợ mình rời đi.
Lúc bọn họ tìm được Tiểu Trương thì trên mặt Tiểu Trương vẫn còn thâm tím.
“Anh Vương, chị dâu?” Tiểu Trương vô cùng kinh ngạc, tại sao sáng này anh Vương còn cùng anh ấy đánh người, đưa người tới cục cảnh sát rồi mà bây giờ còn tới đây?
Anh đã bắt hết đám mẹ mìn kia vào tù rồi mà, còn ai có thể trả thù anh nữa?
“Anh bị làm sao vậy?” Bạch Tú Tú chỉ vào đôi mắt gấu trúc kia.
Tiểu Trương nhắc tới thì lại bực mình, anh ấy bị một người xem náo nhiệt đánh, nhưng người ra tay là anh Vương thật sự không có việc gì sao?
“Là anh trai em đánh, việc nhỏ thôi, chị dâu không cần lo lắng cho em.”
“Tiểu Trương, có chuyện này...” Vương Thanh Hòa thuật lại sự tình cho Tiểu Trương.
Anh cũng không nói cụ thể, chỉ nói là ở dưới nước có gì đó, cũng không biết có phải là kho báu hay không, nếu có thì bọn họ chia ba bảy. Tiểu Trương vừa nghe nói thì lập tức tươi cười.
“Anh Vương và chị dâu đã bao tuổi rồi? Sao tính tình còn trẻ con như vậy? Thôi được rồi, em theo hai người một chuyến. Dù sao em cũng chẳng có chuyện gì để làm.”
Tiểu Trương cũng không cự tuyệt nguyên do nghe có vẻ buồn cười này, lập tức đồng ý.
“Anh đi lấy dây thừng đi, xuống nước không an toàn.” Vương Thanh Hòa dặn dò Tiểu Trương một câu.
“Được.” Tiểu Trương trở về cầm theo một cuộn dây thừng thô.
“Chúng ta đi thôi.”
Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa lên xe đạp, Tiểu Trương cũng lấy xe của mình ra.
Từ huyện đến ngọn núi sau thôn Hạ Hà tuy không dễ đi nhưng khá thuận tiện và nhanh chóng.
Nửa tiếng sau ba người đã đến nơi.
Hồ nước rất sâu, nước biếc nhìn rất dọa người.
Tiểu Trương cũng cảm thấy không chắc chắn.
Vương Thanh Hòa đưa dây thừng cho Tiểu Trương cột vào, Tiểu Trương chuẩn bị xuống nước.
Lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, Bạch Tú Tú giúp đỡ trông chừng.
Vương Thanh Hoà buộc chặt dây thừng vào một gốc cây liễu già, chính mình cũng cầm vị trí giữa dây thừng, làm bảo đảm hai tầng.
"Anh Vương, vậy em đi xuống trước nhé?" Tiểu Trương nhìn màu nước xanh biếc này, trong lòng cũng hơi không chắc chắn, nhưng cũng may có dây thừng ở đây.
"Được." Vương Thanh Hoà nắm chặt dây thừng cũng dùng sức lớn hơn một chút, tránh cho bị tuột ra.
Bạch Tú Tú ở bên cạnh giúp đỡ canh chừng, tránh quay đầu để cho người ta nhìn thấy, nếu không bọn họ sẽ tốn công vô ích.
Sau khi Tiểu Trương xuống dưới, chưa đến một phút đồng hồ, đã lại đi lên một lần nữa.
Anh ấy hướng về phía Vương Thanh Hoà và Bạch Tú Tú lắc đầu: "Nơi này không nhìn thấy, em lại đến bên kia nhìn xem."
Đầm nước này không coi là nhỏ, nước cũng sâu, lại là nước đọng, khiến cho người ta không dám ở bên trong quá lâu.
Vương Thanh Hoà kéo Tiểu Trương lên, lại đổi vị trí.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài chục lần, Bạch Tú Tú cũng nghi ngờ có phải mình đoán sai rồi hay không, bên chỗ Tiểu Trương có động tĩnh.
Tiểu Trương bơi lên, gương mặt kinh hỉ: "Anh Vương, chị dâu, dưới đáy hình như thật sự có gì đó, là một cái rương lớn.
Giấu ở vị trí này thật sự là đủ xảo quyệt, dưới đáy đầm nước này có một đống rễ cây, đồ được giấu bên trong rễ cây.
Nếu như không có lòng tìm cẩn thận, căn bản không tìm thấy.
Em lại đi xuống một chuyến, anh Vương anh nắm chặt dây thừng nhé."
Tiểu Trương nói xong, lại đi xuống.
Có vị trí vừa rồi mới xem xong, Tiểu Trương rất nhanh đã vớt được đồ, Vương Thanh Hoà nhanh chóng kéo người lên.
"Khụ khụ!"
Lên bờ, Tiểu Trương ném cái rương trong n.g.ự.c sang một bên, đột nhiên ho khan.
Đây là một cái rương gỗ lê màu vàng, bên trên còn vẽ tranh Phúc Lộc Thọ kiểu xưa.
Bị ngâm trong nước lâu, dù sao cái rương ít nhiều cũng mất đi dáng vẻ.
Bên trên là khóa vàng, có vẻ là đồ tốt.
"Thứ này, nhìn thật giống như là đồ của một hộ giàu có ngày xưa, anh Vương, chị dâu, chúng ta mang đồ đi trước à?"
Tiểu Trương cũng rất khiếp sợ, vốn dĩ chỉ là tới đây chơi đùa, kết quả thế mà thật sự có?
Cũng không biết anh Vương nghe được tin tức từ đâu.
Nhưng việc tốt này anh Vương sẵn lòng nhớ tới anh ấy, đã rất không tệ, nếu như anh ấy hỏi lại người ta lấy được tin tức từ đâu, vậy thì không chân chính rồi.
“Được, về trước đi."
Vương Thanh Hoà còn có Tiểu Trương, buộc cái rương lên trên xe đạp của Tiểu Trương, xe đạp của Vương Thanh Hoà chở Bạch Tú Tú.
"Cậu tới chỗ tôi trước đi, tôi và Tú Tú đi đón con." Vương Thanh Hoà nói xong cũng đi.
Tiểu Trương cũng ngây ngẩn cả người: "Anh Vương, anh không sợ..."
Anh ấy còn chưa nói xong, Vương Thanh Hoà đã dẫn theo Bạch Tú Tú đi trước.
Tiểu Trương cố định đồ lại rồi đến nhà Bạch Tú Tú.
Bên này, lúc Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà quay lại đón bọn nhỏ, trời cũng vừa mới tối.
Thím Kim Hoa và Miêu Miêu đang ở hội phụ nữ trong đại đội nói chuyện phiếm, Lưu Tiểu Tuệ đến giờ đã đi về nhà.
Nhìn thấy Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà tới, Trần Kim Hoa có chút bất ngờ: "Tú Tú, cháu đi đâu đây? Lần này thím đến, Miêu Miêu đã nói cháu có việc gì đó ra ngoài, hai đứa nhỏ cũng không dẫn theo. Đã xảy ra chuyện gì rồi hả ?"
Trần Kim Hoa lo lắng nhìn hai vợ chồng.
Hai đứa nhỏ nhìn thấy Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà, lập tức từ chỗ Miêu Miêu chạy tới.
Miêu Miêu thấy cô trở về, vội vàng muốn đi: "Cuối cùng đã đợi được chị về rồi, chị Tú Tú, em đi về trước nha."
"Hôm nay cám ơn em nhé Miêu Miêu, hôm nào chị mang đồ ăn đến cho em!"
Bạch Tú Tú nói cám ơn.
Chờ Miêu Miêu đi rồi, Bạch Tú Tú định giải thích với Trần Kim Hoa.
"Thím Kim Hoa, cháu..." Bạch Tú Tú đang định mượn cớ.
Vương Thanh Hoà đã cướp lời: "Thím Kim Hoa, là cháu hẹn Tú Tú đi dọn nhà cho một người bạn, nhà họ chuyển nhà. Buổi chiều cháu chuyển ca, Tú Tú vội về trong huyện tìm cháu. Làm việc cũng không tiện mang theo con cái."
Vương Thanh Hoà tìm cái cớ.