Lúc này Triệu Quế Phân đã nhận không ít đả kích, suýt nữa thì hôn mê.
Nhìn thấy tất cả mọi người quay sang nhìn mình, bà ta run rẩy muốn phủ nhận: “Tôi... tôi không...”
“Bà không có thật sao? Vậy tại sao chuyện nhà ta lại bị truyền ra ngoài? Bà thật đúng là thứ phá hoại, làm hại thằng cả cách lòng đòi chia nhà. Rốt cuộc bà đã qua mặt tôi hố con trai bao nhiêu lần rồi? Con mẹ nó! Bà có lương tâm không hả, chính bà bị mỡ heo che mắt mà bây giờ còn muốn lôi tôi vào sao. Nhà ta còn tới mấy đứa con trai, bà bảo tụi nó sau này làm sao làm người? Nếu mọi người đều phạm tội thì bà nói xem ai sẽ làm chủ cho bọn nó? Tại sao bà có thể giao dịch với đám mẹ mìn này hả!”
Vương Thủ Thành chỉ vào Triệu Quế Phân luân phiên ép hỏi.
Lúc này Triệu Quế Phân đã hoàn toàn hiểu ra, phát hiện không lâu trước đây bà ta cũng từng chứng kiến tình huống như vậy!
Đây chính là cách nhà họ Chu đối đãi với con dâu thứ ba nhà đó, vì Chu Kiều Kiều, bọn họ quyết tâm để con dâu thứ ba cõng nồi.
Vốn dĩ bà ta còn cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao chỉ cần con dâu nhà mình không sao là được, nhà này vẫn còn rất may mắn.
Bây giờ lại đến phiên bà ta sao?
Gương mặt của Triệu Quế Phân vốn dĩ đã nhăn nheo vàng như nến, lúc này bà ta trông như già thêm mười tuổi.
Bà ta và chồng đã ở với nhau nhiều năm như vậy, thế mà ông ta lại đối xử với bà ta như vậy sao?
Triệu Quế Phân vô cùng đau lòng nhưng bà ta cũng biết cho dù bản thân có nói mỏi miệng thì cũng không thể đẩy chuyện này lên đầu ông ta, chẳng trách lần nào ông ta cũng chỉ bảo bà ta đi liên lạc với đám người kia một mình?
“Triệu Quế Phân, bà đừng có ở đây khóc lóc nữa, con trai cả và con dâu của bà còn chưa khóc đâu. Chuyện này là bà làm đúng không?”
Đại đội trưởng chỉ cảm thấy thật đen đủi.
Ông ấy nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy chuyện này chắc chắn không thể không liên can tới Vương Thủ Thành nhưng ông ấy lại không tìm được chứng cứ.
“Mẹ, chuyện này một mình mẹ có thể nghĩ ra được sao? Nếu đúng là như vậy thì việc mẹ cấu kết với mẹ mìn muốn bắt tôi sẽ bị phạt ít nhất tám đến mười năm từ, có khi cả đời đều không ra được, còn nếu không phải...”
Bạch Tú Tú nhắc nhở Triệu Quế Phân một câu, bà ta một mình vào đó để Vương Thủ Thành ở bên ngoài, ông ta sẽ càng làm ra nhiều chuyện xấu xa hơn, lão già này đã hết thuốc chữa rồi, tốt nhất là có thể khiến Triệu Quế Phân cắn chặt ông ta.
Tám năm mười năm? Triệu Quế Phân vừa nghe thấy mấy con số này thì trong lòng vô cùng sợ hãi.
Đó không phải là tám tháng mười tháng, bà ta đã từng tuổi này, nếu bị bắt vào đó thì có thể còn sống ra ngoài sao?
Lão chồng còn muốn bà ta sao?
“Vợ thằng cả, cô đang nói gì đó hả? Là mẹ cô một mình làm chuyện này, tại sao cô còn muốn khiến bà ấy bôi nhọ tôi? Cô hận cả nhà này sao? Một hai phải nhìn cả gia đình không còn một ai?”
Vương Thủ Thành cau mày, ngữ điệu đã nóng nảy hơn không ít.
Triệu Quế Phân nhớ tới mấy đứa con trai, hơn nữa bây giờ bà ta cũng không thể nào chứng minh chuyện này là do bà ta và chồng cùng âm thầm mưu tính, lúc này bà ta vô cùng tuyệt vọng.
Bà ta nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Cô bớt ở đó châm ngòi ly gián đi, khi cô vừa bước vào nhà thì tôi đã chướng mắt đứa con dâu như cô. Cô ham ăn biếng làm, còn không nghe lời. Tôi chưa từng thấy đứa con dâu nào tệ hơn cô! Bây giờ cô còn kích động con trai tôi ra riêng, sao cô không đi c.h.ế.t đi? Nếu được thì tôi đã hận không thể đ.â.m cho cô một dao. Đúng, là tôi tìm người bắt cóc hai đứa con của cô, muốn bắt cả cô đấy. Ai bảo cô bắt nhà tôi phải đưa cho cô nhiều tiền như vậy? Sao hả? Con trai tôi hiếu thuận với tôi không phải là bổn phận của nó sao? Cô còn xúi giục nó cách lòng với chúng tôi. Cô đáng bị như vậy! Chỉ là ông trời không có mắt, chuyện này không thành công!”
Triệu Quế Phân thật hận không thể rít gào những lời này qua kẽ răng, chỉ cần nhìn Bạch Tú Tú là bà ta lại càng thống hận.
Nếu không phải Bạch Tú Tú sai thì bà ta và chồng sẽ dính vào chuyện này sao?
Vốn dĩ cả nhà đều đang rất tốt nhưng kể từ ngày Bạch Tú Tú bắt đầu ra yêu sách thì mọi thứ đều không thuận lợi.
Mặc kệ ra sao thì ba ta cũng không thể để đứa tiện nhân này được sống thư thái.
Cho dù bà ta vào tù, cho dù đời này của bà ta xong rồi thì tốt xấu gì chồng cũng có thể báo thù cho bà ta.
“Bà thím này cũng quá độc ác rồi? Đây là lần đầu tiên tôi thấy một bà già độc ác như vậy đó.”
Dương Truyền Vũ bị Triệu Quế Phân dọa cho hoảng sợ.
Bà già này cũng thật là độc ác?
Mấy bà già trong thôn thật không dễ chọc.
Trong lòng những người khác cũng bắt đầu bồn chồn, nhà nào có vợ lại càng bồn chồn hơn.
Chuyện này... vợ họ và mẹ họ có náo loạn như thế này không?
Trông thế này thì sau này bọn họ không nên giả mù mỗi lần mẹ và vợ cãi nhau nữa, nếu thật sự nháo tới mức này thì thật sự không sống yên ổn được nữa.
Triệu Quế Phân bị nói cũng không hé răng.
Trần Tráng Thực thấy cũng không hỏi thêm được gì nên lại quay sang hỏi hai vợ chồng Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa: “Chuyện này chú nghe hai cháu, hai cháu muốn làm thế nào?”
Vương Thanh Hòa một chút cũng không do dự: “Báo án đi, đưa bọn họ tới cục cảnh sát, đám mẹ mìn này là đáng giận nhất.”
“Vậy... được. Mấy người các cháu theo tới cục cảnh sát một chuyến, Vương Thủ Thành ông cũng đi theo đi. Đây là vợ ông, chúng tôi có nói gì cũng vô dụng, chờ báo án xong người ở đó hỏi cung xong xuôi thì mới được. Những người khác thì tan đi, chuyện này thật đúng là ngoài ý muốn, không ngờ người làm ra chuyện này lại là Triệu Quế Phân, nhưng mặc kệ là ai, lần này Tiểu Bạch đã giúp cả thôn bắt mẹ mìn, đây là công lao, không ai được tranh giành.”
Trần Tráng Thực làm trò ghi công cho Bạch Tú Tú trước mặt mọi người.
Đây là chuyện mà ông ấy và vợ đã thương lượng, hơn nữa Tiểu Bạch nhà người ta cũng thật sự mạo hiểm bản thân để câu được đám mẹ mìn này.
“Được, chúng ta nhanh đi báo án.”
Vương Thủ Thành mang theo một đám người rời đi, ở đại đội, Trần Kim Hoa nhìn đám người nhà Vương còn đang đứng sững sờ thì thúc giục bọn họ mau về nhà.
“Mấy người còn đứng đây làm gì? Mau đi đi.”
“Đúng vậy, thím Kim Hoa nói rất đúng, chúng ta vẫn nên về trước.” Lúc này Chu Kiều Kiều mới lên tiếng, giọng điệu vô cùng mềm mỏng, chỉ là trong lòng có chút tiếc hận.
Chuyện này rõ ràng là do đôi vợ chồng già kia gây ra, nếu cha chồng cũng bị bắt lại thì tốt rồi.
Như thế thì nhà này có thể ra riêng, những người này đừng mong hút m.á.u của cô ta được nữa.
Đến lúc đó cô ta lại bảo Vương Thanh Kỳ theo cô ta về nhà mẹ đẻ ở, dù sao cô ta kinh doanh ở chợ đen cũng cần có người coi sóc.
So với việc để nhà chồng hút máu, chi bằng để nhà mẹ đẻ hút thì hơn.
Trong lòng Chu Kiều Kiều cảm thấy đáng tiếc nhưng lại không dám hé răng.
Triệu Thúy Hoa chỉ cảm thấy thật kinh hãi, cha mẹ chồng hùa nhau làm chuyện này, giờ chuyện ra nông nỗi thì lập tức đẩy một mình mẹ chồng đi chịu tội. Lỡ đâu sau này cả nhà cũng đẩy cô ta ra thì sao?
Cô ta xem như đã hiểu rõ, nhà này ai có thể lợi dụng thì mới được sống tốt.
Chờ tích cóp đủ tiền mua một công việc cho chồng, cô ta phải mau chóng ra riêng!
Cả gia đình nặng nề trở về nhà.
Cha mẹ Vương Thanh Kỳ đều bị đưa đi, anh ta như mất đi chỗ dựa, buồn bã ỉu xìu.
Chu Kiều Kiều thấy anh ta vừa vào phòng đã ngã ra giường đất thì cười lạnh vài tiếng: “Anh còn nằm được sao? Cha anh cũng thật không có lương tâm, nói đẩy tội lên đầu mẹ anh là đẩy ngay. Lần trước cũng là ông ta đẩy chuyện bồi thường tiền lên đầu cha mẹ tôi. Tôi thấy sau này nếu chuyện mua bán của chúng ta xảy ra chuyện thì có khi ông ta cũng đẩy chúng ta ra.”