"Bà còn dám đánh người, chúng tôi sẽ báo án. Tố cáo bà hành hung đả thương người khác, chờ bà bị bắt lại, vợ của con trai bà vẫn có thể tái giá như thế." Bạch Tú Tú không chút hoang mang.
Lời này đã uy h.i.ế.p bà cụ, bà ta thật sự vô cùng sợ bị bắt!
Bà cụ đỏ mắt, nhìn Bạch Tú Tú: "Các người, chính là muốn gả con dâu tôi đi."
"Không phải vậy thì để bà tra tấn cô ấy như thế à? Chúng tôi tôn trọng ý kiến của người trong cuộc, nếu Tiêu Hồng muốn lấy chồng, các người không thể ngăn cản." Trần Kim Hoa kéo Tiêu Hồng về phía mình.
Nhìn thấy cô ấy khóc sắp không thể nói chuyện được, lập tức trấn an cô ấy: "Tiêu Hồng, cháu yên tâm, chuyện này chúng tôi làm chủ cho cháu."
Tiêu Hồng nhìn thoáng qua bà mẹ chồng hung ác, lại nhìn những người khác.
Ôm con trai vào lòng, cuối cùng hạ quyết tâm: "Thím Kim Hoa, cháu muốn gả cho lão Trần, cháu và anh ấy quen biết từ nhỏ, hiểu rõ nhau. Lúc chồng cháu còn sống, anh ấy cũng giúp đỡ chăm sóc chồng cháu không ít.
Bây giờ chồng cháu mất rồi, anh ấy sẵn lòng chăm sóc cô nhi quả mẫu chúng cháu, cháu muốn gả cho anh ấy.
Tốt xấu gì cũng sẽ không giống như bây giờ...
Anh ấy cũng đã đồng ý với cháu, đời này chỉ có một đứa con là con trai của cháu."
Tiêu Hồng nói xong, cũng không dám nhìn mẹ chồng.
"Chị dâu Quý, chị nghe thấy rồi chứ? Chuyện này chị không thể ngăn cản, Tiêu Hồng, hai ngày này cháu cứ đi theo thím trước đi, thím bảo đại đội sắp xếp cho cháu một chỗ ở trước." Trần Kim Hoa nhìn thoáng qua bà Quý như muốn ăn người.
Bà ấy thật sự lo lắng nếu để Tiêu Hồng ở lại, người còn có thể sống hay không.
"Cảm ơn." Tiêu Hồng nói xong, chạy về thu dọn quần áo.
Bà Quý bị chặn lâu như vậy rồi, tức giận kêu gào: "Chúng mày đang làm gì vậy? Còn không mau lăn ra đây hỗ trợ? Tiêu Hồng đáng c.h.ế.t kia sắp bỏ chạy rồi!"
Người nhà họ Quý cứ vậy một người cũng không chạy ra.
Tiêu Hồng thu dọn xong đồ đạc của mình, rồi rời đi theo bọn họ.
Chờ người đi rồi, lúc này người nhà họ Quý mới đi ra.
Trần Kim Hoa nhìn thấy đi xa rồi, nhanh chóng dẫn Tiêu Hồng đi sang bên cạnh thôn Hạ Hà.
Vừa mới đến cửa thôn Thượng Hà, một người đàn ông ở phía đối diện vừa vặn đi tới.
Trong tay anh ấy xách theo một cái rổ, nhìn có vẻ như là vừa từ bên ngoài trở về.
Nhìn thấy Tiêu Hồng anh ấy sửng sốt một chút, nhanh chóng đi lên phía trước: "Tiêu Hồng? Em sao vậy? Em vừa khóc à, có phải thím Quý lại bắt nạt em không?"
Người đàn ông dáng dấp cao lớn, dáng vẻ cũng coi như nghiêm túc, nhưng làm ruộng trong thời gian dài, cả người nhìn đỏ thẫm.
"Lão Trần, em không sao." Tiêu Hồng vẫn còn nghẹn ngào.
Lão Trần thở dài: "Anh biết là vì chuyện của hai ta, em yên tâm, hôm nay anh đi tìm thím ấy nói chuyện đàng hoàng. Phải rồi, hôm nay anh vào trong huyện mua trứng gà cho em rồi. Sau này em và đứa nhỏ mỗi ngày một người ăn một quả, vẫn như cũ, anh nấu cho em xong thì ở bên ngoài tường chờ em."
"Lão Trần, đây là thím Kim Hoa, thím ấy là người của hiệp hội phụ nữ trong đội chúng em, thím ấy có khả năng giúp đỡ chúng ta. Em, em đã quyết định gả cho anh. Cho dù mẹ chồng em có đồng ý hay không, cuộc sống là của hai chúng ta." Tiêu Hồng nhìn lão Trần.
Trong lòng cũng thấp thỏm không yên, lão Trần sẽ không bởi vì mẹ chồng làm ầm lên mà không vui chứ?
Lão Trần nghe thấy Tiêu Hồng nói đồng ý, vui cũng không biết phải làm gì mới được: "Vậy, vậy lúc nào anh cưới em được?"
"Trước tiên cứ chờ đi đã, tôi dẫn Tiêu Hồng đến đại đội, giúp cô ấy sắp xếp trước. Chờ chúng tôi làm việc tư tưởng với bà cụ xong, nếu như anh muốn gặp Tiêu Hồng, thì đến bên chỗ đại đội." Trần Kim Hoa nhìn người gọi là lão Trần này, cảm thấy ánh mắt Tiêu Hồng cũng không tệ lắm.
Là một người đáng tin.
Mấy người cùng nhau trở về đại đội, vừa mới đến, đã thấy Triệu Quế Phân đang đứng chờ ở cửa.
Triệu Quế Phân ở cửa đại đội hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy những người này trở về, bà ta liếc mắt đã thấy được bên cạnh Bạch Tú Tú một đứa bé cũng không có.
Trong lòng phiền muộn một trận.
Thứ xui xẻo Bạch Tú Tú này, sao không dẫn bọn nhỏ về?
Hôm nay bọn họ đã chuẩn bị ra tay rồi.
"Sao bà ta lại tới?" Trần Kim Hoa vừa nhìn thấy Triệu Quế Phân, lông mày nhíu lại.
Cái người này tâm tưởng không hề tốt một chút nào.
Bạch Tú Tú cũng nhìn về phía cửa, đối với việc Triệu Quế Phân tới đây, một chút cũng không bất ngờ.
Bọn họ tính toán lớn như vậy, sao có thể yên tâm ở nhà chờ đợi?
Đến cửa đại đội, Triệu Quế Phân lập tức chạy tới.
Bà ta ra đòn phủ đầu: "Tú Tú à, hai đứa con hai ngày nay sao rồi? Làm sao sau khi dọn ra ngoài cũng không về thăm nhà một chút? Cho dù có thế nào chúng ta cũng vẫn là người một nhà. Cha con bảo mẹ đến tìm con, hỏi xem các con thế nào."
Triệu Quế Phân dựa theo yêu cầu của chồng, đến là khóc.
Lên án Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà vô tình.
Chồng bà ta đã nói rồi, chuyện lần này nhất định phải vặt bọn nó sạch sẽ, cho nên ở trong thôn nhất định phải biểu hiện ra là bọn họ không có thù hằn gì với hai vợ chồng thằng cả.
Còn có chính là cũng có thể xem xét tình hình của Bạch Tú Tú.
Những người kia, hai ngày này chắc sẽ ra tay.
Triệu Quế Phân vừa khóc, ngoại trừ Trần Kim Hoa biết nội tình ra thì đều khiến cho tất cả mọi người đều cảm khái, suy cho cùng vẫn là người nhà.
Vẫn là làm cha mẹ.
Cho dù tách ra ở riêng rồi, cũng vẫn nhớ nhung trong lòng.
Tiêu Hồng vừa mới bị hành hạ thành ra như bây giờ từ chỗ mẹ chồng, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở.
Sao mẹ chồng người ta và mẹ chồng mình không giống nhau chứ?
Trần Kim Hoa bị lời này của Triệu Quế Phân làm cho buồn nôn quá sức, nói còn dễ nghe hơn cả hát, sổ sách ngày đó, bà ấy vẫn còn đang nhớ rõ đây.
Nếu như thật sự thương yêu, sao có khả năng làm ra được những chuyện kia?
Bạch Tú Tú nhìn Triệu Quế Phân vừa khóc lại gào, cũng ra vẻ cảm động: "Mẹ, mẹ và cha con thật đúng là người tốt. Con và chồng con dọn ra ngoài cái gì cũng thiếu. Mẹ tới hỏi con, nhất định là mang theo đồ tốt đúng không?"
Triệu Quế Phân nghẹn họng im bặt không còn nghẹn ngào nữa.
Bà ta há to miệng, cứ thế không nói ra được gì.
Lão chồng không nói là phải cho đồ.
"Mẹ, không phải là cái gì mẹ cũng không cầm chứ? Xem ra, mẹ vẫn không tha thứ cho con và Thanh Hoà vì đã không đưa hết tiền cho mẹ.
Nếu như chúng con có thể tiếp tục làm trâu làm ngựa cho mọi người, mẹ và cha con cũng sẽ không tách chúng con ra."
Bạch Tú Tú trông còn oan ức hơn cả Triệu Quế Phân.
Triệu Quế Phân vội vã định giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng, Trần Kim Hoa đã lên tiếng trước.
"Tôi nói này đây là thái độ của bà tới thăm con dâu sao? Trước đó bà đối xử với con cả của bà và Bạch Tú Tú như thế nào tôi cũng không thèm nói.
Bây giờ bà lại định ồn ào gây chuyện gì đây?"
Giọng điệu của Trần Kim Hoa không tốt.
Triệu Quế Phân lập tức nhớ tới mục đích mà mình tới, nhanh chóng giải thích: "Đương nhiên là tôi đến thăm Tú Tú, tôi và chồng tôi cũng biết đã bạc đãi con trai cả."
"Vậy nhất định mẹ mang theo nhiều thứ tốt cho chúng con đúng không?" Bạch Tú Tú lại hỏi.
Trong lòng Triệu Quế Phân vừa hận vừa tức.
Thằng cả và Bạch Tú Tú quả nhiên đều là sói mắt trắng nuôi chưa thuần, đáng đời bọn họ gặp phải báo ứng.
Nhưng có oán niệm trong lòng, Triệu Quế Phân vẫn lấy từ trong túi quần ra năm quả trứng gà chuẩn bị cho vợ chồng thằng năm.
"Đây là mấy quả trứng gà, là tâm ý của mẹ và cha con. Phải rồi, hai đứa nhỏ đâu? Hai đứa chuyển nhà đi đâu rồi?" Triệu Quế Phân nhìn thấy bên cạnh Bạch Tú Tú không có hai đứa nhỏ.
Cũng muốn thăm dò xem bây giờ hai người ở đâu, đang làm gì.