"Thím Kim Hoa, thím có nhà không?" Bên ngoài, Chu Kiều Kiều gõ cửa.
"Đêm hôm khuya khoắt ai vậy? Bây giờ đã mấy giờ rồi." Trần Kim Hoa nghe tiếng gọi nhíu chặt mày.
"Bà đi ngó một chút đi, tiếng động này sẽ khiến bà cụ và con trai nhà ta bị đánh thức." Trần Tráng Thực giục vợ đi xem một chút.
Trần Kim Hoa nhìn thấy người gần như sắp chui vào trong sách, lườm ông ấy một cái: "Được, tôi đi. Không dám làm chậm trễ đại đội trưởng như ông học tập, ông đi học đi!"
Trần Kim Hoa tức giận.
Chờ lúc ra đến bên ngoài, nhìn thấy hai vợ chồng trẻ Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ đứng ở bên ngoài, cơn tức giận nhất thời lên mức cao nhất: "Sao lại là hai người chứ? Đêm hôm khuya khoắt, chó trong thôn cũng ngủ rồi, các người có chuyện gì đây?"
Giọng điệu của Trần Kim Hoa không tốt, nhưng sắc mặt lại nhìn không ra.
Chu Kiều Kiều nghe vậy, đưa cho Trần Kim Hoa một túi kẹo nhỏ mà cô ta mang tới: "Thím Kim Hoa, cháu có chút việc muốn thương lượng với thím một chút, có thể vào nhà nói không?"
Trần Kim Hoa cũng không nhận, quan sát Chu Kiều Kiều: "Được rồi, cô có lời gì thì mau nói đi. Nhưng không cần phải đưa gì cho tôi đâu, nói luôn ở đây đi."
Thấy bà ấy không cho vào nhà, ánh mắt Chu Kiều Kiều tối đi, trong lòng thầm mắng.
Nhưng nhìn qua vẫn rất ngoan ngoãn, giọng điệu cũng dễ nghe, vừa mở miệng, là giống như tên của cô ta, yêu kiều: "Thím Kim Hoa, không phải chị dâu cả nhà cháu chuyển đi rồi sao? Trước đó chị ấy ở thôn chúng ta, là người của hiệp hội phụ nữ, thế nhưng hiện tại chị ấy cũng không ở đây nữa. Vậy vị trí này có phải cũng nên thay người hay không? Cháu cũng từng đi học, chị dâu cả có thể làm được, cháu cũng làm được. Thím xem một chút có thể chọn cháu hay không? Cháu không có ý gì khác, cháu chỉ nghĩ là, chị dâu cả cháu bỏ gánh rời đi, không chịu trách nhiệm như thế. Là người một nhà, cháu phải giúp chị ấy một tay. Đến lúc đó truyền ra ngoài, cũng tránh cho có ai đó nói chị dâu cháu không tốt. Cháu như này cũng là vì tốt cho chị ấy."
Mấy câu của Chu Kiều Kiều, khiến Trần Kim Hoa trợn mắt há mồm.
Làm người còn có thể có kiểu người như Chu Kiều Kiều thế này à?
Trước kia sao bà ấy không phát hiện ra chứ?
Đây là lời ngụy biện gì thế?
Trần Kim Hoa bị dáng vẻ chán ghét của cô ta làm cho nổi da gà, ghét bỏ lui về sau mấy bước: "Được rồi, cô không cần nói nữa. Ai nói với cô chuyển đi rồi thì nhất định phải rời khỏi hiệp hội phụ nữ chứ? Tú Tú không phải loại người như vậy, con bé chuyển nhà đã đến chỗ tôi xin nghỉ rồi. Còn có, cho dù một ngày nào Tú Tú không làm nữa, vậy cũng không tới phiên cô. Người có năng lực ở thôn làng chúng ta nhiều, chúng ta tuyển Tú Tú, ngoại trừ con bé ở bên ngoài học tập không ít, thì chính là để chăm sóc thân thể yếu đuối của con bé, chị gái con bé lại là gia đình quân nhân, bây giờ không có ở đây, chúng ta dù sao cũng phải chăm sóc cho con bé một chút. Cô nhìn lại cô xem?
Khoẻ mạnh như trâu, cô đến hiệp hội phụ nữ làm gì?
Một đ.ấ.m đánh c.h.ế.t những người khác trong hiệp hội phụ nữ sao?"
"Thẩm Kim Hoa, có ai nói như thím không? Thím như này không phải là bắt nạt người hay sao?" Vương Thanh Kỳ nghe thấy vợ bị chửi thành như này, cũng nhịn không được nữa.
"Cậu không thích nghe? Không thích nghe thì đừng đến cửa nhà tôi nữa, ai cũng thế! Mau về nhà đi, đừng ở cửa nhà chúng tôi làm chướng mắt nữa, đêm hôm khuya khoắt, hai người cô cậu thật là xúi quẩy!" Thím Kim Hoa ghét bỏ xoay người quay vào.
Chu Kiều Kiều bị nói cả khuôn mặt đỏ bừng, nhìn chòng chọc vào bóng lưng của Trần Kim Hoa.
"Kiều Kiều, chúng ta đi về trước đi."
Trần Kim Hoa oán trách bọn họ một lúc, thần thanh khí sảng.
Trở về nhà, chồng mình cũng không đọc sách nữa.
Thấy bà ấy trở về, đại đội trưởng cũng rất nghi hoặc: "Sao bọn họ lại tới?"
Vừa rồi Trần Tráng Thực ở trong phòng, cũng không nghe rõ động tĩnh bên ngoài, chỉ thấy là Vương Thanh Kỳ con trai lão Vương và vợ anh ta Chu Kiều Kiều, hai người này không phải rất được chiều chuộng ở nhà lão Vương hay sao? Đêm hôm khuya khoắt tới đây, còn có thể có uất ức gì chứ?
"Phi! Đừng nhắc đến hai người bọn nó nữa, nhắc tới khiến tôi cảm thấy xúi quẩy. Ông nói xem... đêm hôm khuya khoắt…"
Trần Kim Hoa kể lại chuyện vừa rồi ở bên ngoài cho chồng mình nghe.
Nghe xong Trần Tráng Thực cũng nhíu chặt mày: "Đây không phải là làm loạn sao? Nhà bọn họ không thể yên tĩnh một chút à? Chuyện hiệp hội phụ nữ, chỉ cần Tiểu Bạch không chậm trễ công việc bình thường, con bé cũng vẫn là người trong thôn chúng ta, vậy chuyện này cũng không cần thay đổi. Nếu như sau này con bé có hộ khẩu trong thành phố, ăn lương thực hàng hoá trong thành phố thì chuyện công việc này lại thay đổi cũng được. Bên chỗ Tiểu Bạch, cũng không có vấn đề chứ?"
"Yên tâm, nó nói không việc gì, sẽ không làm chậm trễ việc của thôn chúng ta." Trần Kim Hoa vẫn luôn đứng về phía Bạch Tú Tú, dù sao đứa con gái này thật sự là có ơn tất báo.
Chu Kiều Kiều mặt mũi xám xịt, trở về nhà họ Vương, khóc lóc chạy về phòng.
Vương Thanh Kỳ lúng túng đến phòng lớn.
Triệu Quế Phân thấy con trai trở về, nhanh chóng tra hỏi tình hình.
Vương Thanh Kỳ đen mặt kể lại chuyện vừa rồi, Triệu Quế Phân tức giận đến mức muốn đi tìm người để hỏi cho rõ.
"Được rồi, chuyện này không được thì thôi. Nếu như nó tự nguyện về lại trong thôn, về sau xảy ra chuyện gì, đó cũng là do bản thân nó xui xẻo." Vương Thủ Thành ánh mắt thâm trầm.
Triệu Quế Phân cũng nghĩ tới, đúng vậy! Sao lại quên mất chuyện căn bản này chứ?
"Thằng năm, con trở về dỗ dành vợ con đi. Nó là đại công thần của nhà chúng ta, con không thể để nó thất vọng về nhà chúng ta được." Vương Thủ Thành dặn dò con trai, nhà này không thể không có vợ thằng năm kiếm tiền được.
Vương Thanh Kỳ nhanh chóng về phòng.
Chu Kiều Kiều khóc đỏ bừng cả hai mắt, nhìn thấy chồng mình trở về, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Vương Thanh Kỳ hoảng sợ: "Không phải chứ vợ à, em có ý gì thế? Em nhìn anh làm gì, cũng không phải anh mắng em."
"Nếu không phải anh không có tiền đồ, tôi sẽ như này sao? Tôi cho anh biết, anh nhất định phải nhanh chóng thuyên chuyển vào trong huyện, tôi cũng phải ở chung một chỗ với anh ở trong huyện, tôi không thể tiếp tục ở trong cái nhà này được nữa. Cha mẹ rõ ràng là muốn để tôi nuôi sống cả nhà mấy người, trước đó anh cả như thế nào, hiện tại bọn họ muốn để cho tôi như thế."
Chuyện mấy ngày này đã khiến cho Chu Kiều Kiều sụp đổ.
Vương Thanh Kỳ nghe vậy cảm thấy không thích hợp: "Sao có thể chứ? Anh cả thảm hơn em nhiều. Trong nhà này, hai chúng ta có đãi ngộ tốt biết bao nhiêu?"
"Anh đúng là ngu xuẩn, sao tôi lại gả cho anh cơ chứ? Nếu như vào trong huyện, sau này hai chúng ta sinh hoạt hai ông bà già kia vẫn phải cho chúng ta chỗ tốt. Hai chúng ta âm thầm kiếm tiền, cũng không cần phải chia cho bọn họ." Chu Kiều Kiều bắt đầu vẽ một cái bánh lớn.
Vương Thanh Kỳ biết đến những lợi ích này, nhưng đến huyện, sao có thể dễ dàng như vậy chứ?
"Thanh Kỳ, anh tin em, vận khí em tốt có thể vượng anh. Chẳng bao lâu nữa, nhất định sẽ có cơ hội." Chu Kiều Kiều dỗ dành chồng mình, ánh mắt vẫn như cũ thâm trầm khiến cho người ta run rẩy.
Cô ta không nói cho người khác biết, cô ta đã mơ một giấc mộng, là một giấc về tương lai, trong mơ Vương Thanh Kỳ là kẻ giàu có, sau khi cô ta gả cho anh ta thì sống an nhàn sung sướng, cuộc sống kia, so với hiện tại chính là ổ vàng và ổ rơm.
Sau khi gả cho Vương Thanh Kỳ, thỉnh thoảng cô ta cũng nằm mơ.
Nhưng trong mơ đều rất phiến diện, chỉ có cô ta và Vương Thanh Kỳ kiếm tiền, hình ảnh cô ta và Vương Thanh Kỳ nở mày nở mặt.
Hồi trước cô ta còn mơ thấy sau này chỉ cần có năng lực học tập là có thể đi thi.
Cô ta muốn có cuộc sống tốt thì nhất định phải ở chung với Vương Thanh Kỳ.
Chỉ có anh ta mới khiến cho cô ta có cuộc sống tốt mà thôi.