Vương Thủ Thành mới mở miệng: "Vợ thằng năm, trên đường con trở về, chắc hẳn thằng năm đã nói với con rồi chứ? Cả nhà chúng ta, vì để giữ lại danh tiếng tốt cho con, vì để cho chồng con còn có hai người anh trai của con được làm việc ổn định, đều đã phải trả giá rồi.
Nhà mẹ con cũng phải bỏ ra không ít.
Tất cả những chuyện này đều là bởi vì con, con đừng có nói với cha cái gì mà chuyện này là do chị dâu ba nhà con.
Chị dâu ba nhà con và vợ thằng cả có thù hằn gì?
Con là vợ thằng năm, chuyện này nhà chúng ta nhận.
Có điều món nợ này con cũng không thể trốn tránh."
Chu Kiều Kiều nghe cha chồng nói mà đau cả đầu.
Có ý tứ gì?
Tiền này, cũng phải là do cô ta trả? Chỉ mới có một ngày cô ta không về, mà đã phải cõng nhiều tiền trên người như vậy sao? Người nhà họ Vương có phải con người không?
"Nếu như cha và mẹ chỉ có một đứa con là thằng năm, vậy thì chuyện tiền nong này, chúng ta đập vỡ đầu là xong việc. Nhưng trong nhà này vẫn còn có người.
Vợ thằng năm, về sau nhà này nhất định phải đoàn kết thành sức mạnh.
Con và thằng năm có cuộc sống tốt, người khác sống không tốt, các con cũng không khá hơn chút nào.
Bây giờ cái nhà này đã trả giá cho các con, thì các con cũng phải nỗ lực cho cái nhà này."
Vương Thủ Thành không ngừng thuyết phục Chu Kiều Kiều.
Trong lòng Chu Kiều Kiều càng khó chịu hơn, nếu như cô ta không gả cho Vương Thanh Kỳ, thì không gặp phải Bạch Tú Tú đáng chết, còn có thể xảy ra những chuyện này hay sao?
Sau này cô ta về nhà ngoại, cũng không biết phải đối mặt với anh ba thế nào.
Rõ ràng đều là người nhà họ Vương sai, thế mà còn muốn để cô ta trả giá?
Nhưng...
Chu Kiều Kiều nghĩ một chút đến lúc mình bị thẩm vấn trở về, bất ngờ gặp được một người, trong đầu cũng có thêm một vài suy nghĩ.
Trước đó nói đến chuyện buôn bán ở chợ đen, một mình cô ta quả thực không làm được.
Người nhà họ Vương vẫn có bản lĩnh, bây giờ ổn định bọn họ trước. Nếu thật sự có thể kiếm ra được nhiều tiền, khoản nợ này có là gì?
Cô ta cũng không muốn cả một đời đều ở trong cái thôn rách nát này.
Sau này cô ta còn muốn tự học lên đại học nữa.
Hiện tại người nhà họ Vương đối xử với cô ta thế nào, sau này đừng trông mong cô ta và Vương Thanh Kỳ có lợi lộc, có thể xen vào bọn họ được nữa.
Chu Kiều Kiều suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý, cô ta khóc lóc mở miệng: "Cha, con nghe theo mọi người. Chuyện lần này, thật sự con cũng có trách nhiệm. Con vẫn luôn nói với chị dâu ba nhà con về những việc mà chị dâu cả làm ở nhà mình, chị ba cũng tức giận theo.
Cho nên lúc đó mới kích động mà ra tay."
Chu Kiều Kiều quả quyết đẩy hết mọi việc lên người Bạch Tú Tú và Từ Tiểu Quyên.
Mặc kệ người nhà này nghĩ như thế nào, chuyện này, cô ta c.h.ế.t cũng không thể thừa nhận.
Hôm qua lúc bị thẩm vấn, cô ta thật sự bị hù doạ.
Nghe nói chuyện này của Từ Tiểu Quyên có nhiều người chứng kiến, không chạy trốn được. Mặc dù không có ai chết, nhưng bị nhốt mấy năm đã là ít rồi.
Từ Tiểu Quyên như phát điên muốn kéo cô ta xuống cùng, nếu như không phải cô ta cắn c.h.ế.t chuyện này không liên quan gì đến cô ta, bình thường cũng không để lại chứng cứ, cộng thêm gặp được bạn cũ giúp cô ta một tay thì có khả năng hiện tại cô ta cũng không về được.
Cô ta tuyệt đối không muốn đi ngồi tù mấy năm, vậy chẳng bằng g.i.ế.c cô ta đi.
"Ừm, có lời này của con, cha cũng yên tâm. Đúng rồi, chuyện buôn bán ở chợ đen, con suy nghĩ thế nào rồi? Lúc nào có thể bắt đầu? Mỗi tháng chúng ta còn phải đưa tiền cho nhà thằng cả nữa." Vương Thủ Thành thúc giục Chu Kiều Kiều, chủ yếu là trong nhà rất cần tiền!
Trong tay ông ta và vợ không có bao nhiêu tiền.
Nhất định phải mau chóng kiếm lại được chút tiền.
Nếu để cho cả nhà đều biết, hơn một ngàn trong sổ sách, thật ra hiện tại một xu cũng chẳng còn, thì cái nhà này coi như giải tán.
Chu Kiều Kiều không biết nguyên nhân bọn họ sốt ruột, chỉ cho là bọn họ muốn nhanh chóng lấp lại cái lỗ thủng lớn này.
Trong lòng cũng hận.
Ông già này, cũng không biết để cho cô ta thở một chút hay sao?
Cô ta mới trở về từ cục cảnh sát, để cô ta ổn định mấy ngày không được à?
"Kiều Kiều, cha mẹ đang hỏi em đấy." Thấy cô ta không nói gì, Vương Thanh Kỳ cũng gấp.
Sau này anh ta muốn làm công nhân, cũng phải nghĩ cách mua được nhà trong thành phố.
Nhà máy chia nhà, chắc chắn không rơi được lên đầu anh ta, trong nhà cũng không thể đưa tiền cho anh ta mua nhà, ngoại trừ vợ kiếm tiền, anh ta cũng không biết có cách gì tốt hơn.
Dù sao của vợ cũng là của anh ta, nhanh chóng kiếm tiền mới là đúng đắn.
"Ngày mai con đi xem rồi làm, cha mẹ yên tâm, chuyện này con nhất định có thể làm. Con hơi mệt, có thể về nghỉ ngơi trước không?" Chu Kiều Kiều cố nén cơn giận, làm cam đoan. Cộng thêm bây giờ dáng vẻ của cô ta rất chật vật, Vương Thủ Thành và Triệu Quế Phân cũng không làm khó cô ta nữa.
"Thằng năm, con đưa vợ về đi, lát nữa chị dâu con về, làm cơm rồi gọi nó ra ăn.
Đúng rồi, chuyện buôn bán ở chợ đen mặc dù quan trọng, nhưng cũng không thể không lên núi."
Vương Thủ Thành lại nói thêm một câu.
Chu Kiều Kiều thiếu chút thì bùng nổ, sao cơ? Sau khi cô ta buôn bán ở chợ đen, còn phải lên trên núi?
Con lừa trong đội cũng không phải làm việc như vậy!
"Vợ à, chúng ta đi thôi." Vương Thanh Kỳ cười ngây ngô dẫn Chu Kiều Kiều rời đi.
Không hổ là anh ta, cưới Kiều Kiều là chuyện đúng đắn. Trong tay Kiều Kiều, là hai đường tài lộc.
Chu Kiều Kiều bị đẩy về nhà.
Lửa giận trong lòng cũng không nhịn được nữa: "Anh đẩy em về làm gì? Cha mẹ coi em như con lừa mà sai khiến kia kìa? Anh không nhìn thấy à?"
Vương Thanh Kỳ bị chửi cũng choáng váng: "Vợ à, anh có thể làm gì chứ? Anh cũng không vui, nhưng bây giờ chúng ta không có cách nào tốt hơn cả. Cứ nhịn một chút trước đi, sau này chúng ta có cơ hội, cũng tách ra riêng."
Lúc này Chu Kiều Kiều mới thoải mái hơn chút.
Như vậy còn tạm được.
"Vậy anh cả với chị dâu, cứ như vậy tách ra riêng rồi hả? Sau này mỗi tháng đưa cho nhà họ Vương bốn đồng là được hả?" Chu Kiều Kiều lập tức lại nghĩ tới chuyện của Bạch Tú Tú, trong lòng như có kiến cắn.
Dựa vào cái gì chứ?
Bạch Tú Tú hại cô ta chịu tội lớn như vậy, sau này cô ta còn phải kiếm tiền đưa cho Bạch Tú Tú, còn phải nhìn Bạch Tú Tú có cuộc sống tốt?
"Còn không phải à? Nếu không tách ra riêng, bọn họ sẽ làm loạn, sẽ làm ầm lên để anh mất việc."
Vương Thanh Kỳ cũng buồn bực, nhiều năm như vậy rồi, anh cả đều làm trâu làm ngựa cho cái nhà này, bây giờ bỗng nhiên lại mất đi một người làm việc như vậy, anh ta cũng không thoải mái.
Nhiều tiền như vậy, nếu dùng trên người anh ta, cuộc sống dễ chịu biết bao nhiêu chứ?
"Vợ à, em yên tâm đi. Anh sẽ không để cho bọn họ có cuộc sống thoải mái như vậy, anh nói cho em biết..." Vương Thanh Kỳ nghĩ đến tối hôm qua trong phòng anh ta không có giấy, nửa đêm anh ta đi tiểu, phải đến phòng lớn lấy giấy, bất ngờ nghe được toan tính.
Cha mẹ định ra tay với hai đứa nhỏ nhà anh cả.
Nói sẽ doạ nạt để lấy tiền về.
Chu Kiều Kiều cũng giật nảy mình, không nghĩ tới hai người già này lại ác như vậy.
Có điều trong lòng cũng mong đợi.
Ở phòng phía Đông, Bạch Tú Tú đang chơi với con, nhìn Vương Thanh Hoà nấu cơm.
Hôm nay Vương Thanh Hoà mua trứng gà và thịt ở hợp tác xã của huyện về, bây giờ đang làm trứng tráng tôm, lại xào thịt, còn chuẩn bị một nắm cơm cuộn rong biển, thứ này cũng là do chị gái cô gửi tới, chuẩn bị lấy ra làm canh rong biển.