“Được, cha mấy người nhanh một chút đi. Đại đội trưởng còn đang chờ ở đại đội đó, để người ta phải đợi quá lâu cũng không tốt."
Bạch Tú Tú nhắc nhở một chút, rồi bảo Vương Thanh Hoà đi.
So với ở đây nhìn cả nhà này, cô càng thích nhìn con trai con gái ở nhà hơn.
Hơn nữa, tinh thần của những người này căng cứng, cô tiếp tục ở lại đây, đối với kế hoạch của cô và Vương Thanh Hoà cũng không có chỗ tốt.
Bọn họ đòi số tiền này, trên cơ bản là cực hạn mà mấy người đó có thể tiếp nhận.
Còn đòi nhiều hơn một chút, bọn họ đại khái sẽ dứt khoát vò mẻ thì không sợ sứt.
Đời trước chuyện mà người nhà họ Vương đã làm, cũng không quá sạch sẽ, sau này cô cũng có biện pháp tiếp tục nắm thóp bọn họ.
Lúc này không vội.
Hai người rời đi, Điền Tiểu Lan im lặng thật lâu, lại mở miệng yếu ớt: “Ông thông gia này, vừa rồi có phải ông hơi xúc động một chút hay không? Sao có thể một nhà bồi thường cho nó 500 đồng chứ? Nhà chúng tôi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Hai ngày trước mới giúp Kiều Kiều và Thanh Kỳ lấy tiền, bây giờ bảo chúng tôi lấy ra 500, như này không phải là muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận chúng tôi hay sao?"
"Tiền này là để cứu con gái của mấy người đó. Cũng là vì công việc của con trai mấy người nữa, sự việc này không phải của mỗi nhà chúng tôi, sao nào? Các người không phải định để cho chúng tôi chịu trách nhiệm đấy chứ?
Lão Chu, người bảo tôi làm chủ là ông, dù sao sự việc chính là như vậy.
Truóc đó tôi cũng đã cảnh cáo rồi, sau này đừng nói tôi không nhắc nhở mấy người.
Đứa con dâu cả này của tôi, sói gặp nó đoán chừng cũng phải đi đường vòng, người tâm đen thì lười không nói đạo lý. Các người không bỏ tiền ra, về sau nó đến chỗ làm của con trai mấy người làm loạn thì đừng đến tìm tôi. Tôi chuẩn bị cho bọn nó tách ra riêng rồi, chuyện rách nát này, ai thích quản thì quản."
Vương Thủ Thành nói chuyện cũng âm dương quái khí.
Nếu như bình thường, thái độ này của bà thông gia ông ta còn có thể cố gắng có chút sắc mặt tốt, nhưng hiện tại?
Bản thân nhà ông ta cũng khó bảo toàn, thời gian đâu mà quan tâm đến bọn họ?
“Lão Chu, con gái là của các người, con dâu hại người khác cũng là của nhà các người. Vừa rồi tôi đồng ý với hai con sói mắt trắng kia là mỗi nhà 500 đồng, tiền này chúng tôi cũng không dự định lấy ra. Nhà chúng tôi có hai công nhân, nhà các người cũng hai công nhân.
Nhưng chuyện này thật ra nhà chúng tôi cũng là người bị hại.
Tổng cộng 1000 đồng tiền bồi thường tổn thất tinh thần gì đó, nhà các người bỏ ra đi."
Vương Thủ Thành nhìn thấy rõ ràng hai người này chuẩn bị giao hết mọi việc cho ông ta, lúc này bị cắn ngược lại một cái.
"Dựa vào cái gì chứ? Nhà thông gia mấy người sao lại không nói lý thế chứ? Con gái và con dâu mặc dù là của nhà tôi, nhưng con gái tôi cũng là con dâu của nhà mấy người mà." Điền Tiểu Lan oan ức kêu lên.
Triệu Quế Phân bị chồng mình làm cho khiếp sợ.
Vẫn phải là ông ta ra tay!
Vừa rồi bà ta còn đang nghĩ, 800 đồng, làm thế nào để lấp được hơn hai trăm đồng chỗ trống đây.
Hiện tại thì hay rồi, căn bản không cần.
Đúng thế, tiền này, không phải là nhà ông Chu nên bỏ ra hay sao?
Đều là con gái tốt của nhà bọn họ nuôi!
Triệu Quế Phân thoáng cái đã thông suốt, lập tức thay đổi, bắt đầu chỉ trích nhà thông gia: "Tôi khinh! Cái gì mà con dâu nhà chúng tôi? Các người nếu như không bỏ số tiền này ra, người con dâu này nhà chúng tôi cũng không cần. Từ khi vợ thằng năm vào cửa, ông bà xem một chút đã làm những cái gì? Hôm qua đại đội trưởng còn bảo nó làm kiểm điểm ở trong thôn đó.
Mất mặt về đến tận nhà rồi!
Về sau con trai nhà chúng tôi là công nhân, tìm vợ như thế nào mà không được?
Con gái mấy người? Mấy người xem tiếng tăm hiện tại của con gái mấy người một chút đi.
Các người tỉnh táo lại đi!
Dù sao, tiền này nhất định phải là do các người bỏ ra."
“Mấy người... Thông gia, tôi biết chứ, con gái là con nhà tôi, con dâu cũng là con nhà tôi. Con dâu ở nhà tôi luôn thành thật yên phận, trước khi tôi gả con gái cho nhà mấy người thì con bé vẫn luôn là một đứa hiền lành ngoan ngoãn, đến một con thỏ cũng không dám giết, càng đừng nói là làm ra chuyện như thế này. Con dâu của tôi cũng không có thù hằn gì với nhà mấy người, nếu thực sự có vấn đề thì đó cũng là chuyện nhà mấy người, còn về phần số tiền đó, chúng tôi cũng muốn đưa nhưng bây giờ chúng tôi thật sự không có tiền.”
Chu lão đầu bị nhà lão Vương chọc giận tới mức không thèm tích chữ như vàng nữa, vội vã phủi sạch chuyện này.
Vương Thủ Thành cũng không thèm để ý: “Được thôi, vậy cứ để chuyện này như vậy đi, mấy người cứ chờ bọn họ náo loạn.”
“Ông làm như vậy có khác gì tên vô lại chứ?” Điền Tiểu Lan tức giận cạn lời, vốn đang cho rằng có thể dựa vào người nhà họ Vương để giải quyết chuyện này, kết quả người nhà họ Vương lại trở mặt không nhận người.
Hơn nữa, điểm c.h.ế.t người nhất chính là bà ta có thể không quan tâm tới con dâu nhưng bà ta không thể vứt bỏ con gái và mặc kệ công việc của hai đứa con trai.
“Thông gia, ông định sau này không qua lại với chúng tôi nữa sao?” Chu lão đầu lúc này trông chẳng khác gì một con rắn độc đang thè lưỡi, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người nhà họ Vương một cái.
“Nếu nhà mấy người không thích lui tới nữa thì nhà tôi cũng chẳng cần cửa thân thích này.” Vương Thủ Thành chẳng thèm để tâm.
Nếu bây giờ ông ta không đắc tội nhà họ Chu thì sau này nhà ông ta đừng mong có một ngày yên ổn.
Một khi đám con trai biết được tiền bạc trong nhà đã hết sạch thì chẳng phải bọn chúng sẽ dọn ra ngoài sống một mình hết sao?
Nếu như vậy thì ông ta và vợ phải sống như thế nào?
Đây là chuyện lớn, tuyệt đối không thể thỏa hiệp.
Người nhà họ Chu theo tới đây cũng không dám hé răng, chuyện này còn phải nhờ hai người già làm chủ.
Điền Tiểu Lan cũng hoang mang lo sợ, cuối cùng vẫn là Chu lão đầu cân nhắc thiệt hơn, căm giận đồng ý: “Được, vợ, bà đi về nhà lấy tiền.”
“Phải đưa thật sao?” Điền Tiểu Lan đau lòng tới mức muốn bật khóc.
Số tiền này là tiền bà ta và chồng dành dụm, người trong nhà không chia ra ở riêng, hơn nữa lại có hai đứa con trai làm công nhân, nhà bọn họ tích cóp bao nhiêu năm mới tiết kiệm được số tiền đó.
Nếu bây giờ đưa hết thì chẳng phải trong nhà sẽ chẳng còn lại thứ gì sao?
“Đưa đi.” Chu lão đầu không hề muốn nghe thêm một chút nào.
Chờ Điền Tiểu Lan đi ra ngoài, Chu lão đầu mới thay đổi sắc mặt từ giận dữ sang hòa nhã, nói chuyện phiếm với Vương Thủ Thành: “Chúng tôi nhận chuyện này, chỉ là ông thông gia à, đứa con cả và con dâu cả này của mấy người thật sự là không nhất nhất một lòng với nhà mấy người, chuyện dưỡng lão của mấy người sau này, còn có nhà ở, ông định phân chia cho tụi nó thế nào?”
Nhà ở?
Vương Thủ Thành như bị giáng một đòn cảnh cáo.
Đúng vậy, còn nhà ở nữa! Hai đứa xui xẻo kia phải ra riêng cho ông ta!
Dưỡng lão?
Ông ta muốn tiền dưỡng lão mỗi tháng một trăm đồng!
Nhưng hai đứa kia có đồng ý không?
“Thông gia, tuy lần này chúng ta đã thất bại nhưng mà chúng ta cũng đừng nên úp mở với nhau nữa, sau này nếu có cách lấy lại tiền trong tay bọn chúng thì nhà ông cũng đừng quên phần của chúng tôi.” Chu lão đầu cân nhắc người nhà họ Vương hẳn sẽ không dễ dàng đưa hết tất cả cho người khác, cả nhà đó đối xử với đứa con cả chẳng khác gì con rơi con rớt, tuy không đến mức là cả thôn đều biết nhưng cũng chẳng khác biệt là bao.
Thật ra Vương Thủ Thành cũng đã từng nghĩ đến việc cho người đi trộm tiền về, chỉ là lúc này ông ta cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là bắt cóc hai đứa nhỏ của vợ chồng thằng cả.
Vì hai đứa con, bao nhiêu tiền bọn chúng cũng phải nhả ra, chỉ là phải nghĩ cách chu toàn mới được.
Những người khác nghe hai lão già này nói chuyện đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Hai người này vậy mà vẫn còn nghĩ cách để lấy tiền về sao?
Triệu Thúy Hoa theo ông chồng nhà mình xem như được ăn dưa no bụng.
Còn chuyện bọn họ muốn lấy lại tiền sao? Triệu Thúy Hoa cảm thấy khả năng này không lớn.
Anh cả và chị dâu cả... cũng đâu phải tên ngốc, sao có thể không cất kỹ tiền cơ chứ? Hơn nữa nhìn vào thái độ chán ghét của anh cả và chị dâu đối với cái nhà này, có lẽ bọn họ sẽ dọn đi nhanh thôi?